Đế Quân

Chương 1272 : Luân hồi ấn (2)

Ngày đăng: 20:24 22/04/20


Thần Dạ.



Tử Huyên nhịn không được cất tiếng gọi khẽ, đến lúc này, không ai có thể xác định được lý trí của Phong Tam Nương đến cùng còn lại bao nhiêu, La Linh đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng, tựa hồ chính là chứng cứ rõ ràng nhất.



Không gian dưới hắc mang bao phủ, dù là Tử Huyên giờ phút này cũng không thể cảm ứng được bất luận tình huống nào bên trong, mắt thường tất nhiên càng không có khả năng thấy được gì, đập vào mắt, hắc sắc mênh mông như sương mù bao phủ lấy toàn bộ.



Tay Tử Huyên không kìm được nắm chặt lại, huyền khí bàng bạc nhanh chóng tụ tập trong lòng bàn tay, không gian rung động lắc lư, ông ông tác hưởng.



- Phong cô nương, cho dù chúng ta không là bằng hữu, nhưng ngươi đây làm gì giống đạo đãi khách chứ!



Đang lúc Tử Huyên sắp sửa nhịn không được thì một tiếng kêu gào như sấm đột nhiên từ trong hắc mang vang vọng phía chân trời, Lôi đình cuồn cuộn đung đưa, từ trong đó giống như Nộ Long bạo lướt ra.



Oanh.



Không gian run rẩy, đại địa toái liệt, hắc mang sáng chói dưới Lôi Đình lực lượng trùng kích phảng phất như thủy tinh vỡ ra từng khúc, thân ảnh Thần Dạ dưới vầng sáng tử sắc bao bọc phóng ra ngoài.



Thần Dạ giờ phút này sắc mặt cực độ tái nhợt, hiển nhiên trong va chạm vừa rồi đã khiến hắn nhận lấy thương thế không nhẹ.



Bất quá cái giá này cũng rất đáng, sau khi hắc mang đầy trời tiêu tán, Phong Tam Nương ngồi xếp bằng tĩnh tọa lấy rốt cục ngồi không yên được nữa, thân ảnh khẽ động, cả người như không có sức nặng, bay bổng xuất hiện ở trước người Thần Dạ.



- Ta nói rồi, các ngươi không nên đến đây!



Phong Tam Nương lạnh giọng nói, trong đôi mắt vậy mà không có bất kỳ một tia tình cảm nhân loại nào cả.



- Chúng ta đều đến, tự nhiên không để cho ngươi cứ tiếp tục như vậy, nhưng, ta cũng biết, bằng vào chúng ta bây giờ đã không thể ngăn ngươi được nữa, nhưng. . . .



Thần Dạ hơi chút dừng lại, ngược lại tiếp tục nói:




Lời vừa dứt, một hồi thống khổ kịch liệt lộ rõ trên mặt Phong Tam Nương, khiến cho nàng trở nên cực kỳ dữ tợn, quỷ khí đầy trời ở chung quanh cũng quay cuồng như nước sôi.



Ngay vào lúc này, hai mắt Thần Dạ xiết chặt, đối với Phong Tam Nương, hai tay ở giữa không trung nhanh chóng kết lấy ấn quyết.



Thiên Địa linh khí ở đây dưới quỷ khí ăn mòn đã sớm biến mất sạch sẽ, nhưng lúc ấn quyết trong tay Thần Dạ xuất hiện liền phảng phất như đã quay về đại điện, có một tia Thiên Địa linh khí, từ sâu trong hư không hăng hái bạo lướt đến.



Chỉ sau một lát, giữa hai tay Thần Dạ như xuất hiện một la bàn, ở trong la bàn có hai nửa vòng tròn, xa xa nhìn lại, phảng phất như Âm Dương vậy.



- Luân Hồi Ấn!



Thần Dạ quát nhẹ, rồi sau đó, Âm Dương luân bàn kia phảng phất như được rót vào sinh mệnh lực, có sinh cơ khác thường điên cuồng lan tràn ra. . . .



Âm Dương La Bàn không quá thu hút lại phảng phất như trong nháy mắt này hút hết tất cả linh khí và sinh cơ trong trời đất. La bàn nho nhỏ, Âm Dương Song Ngư ở bên trong diễn biến lấy Càn Khôn vô cùng vô tận, sinh cơ và linh khí bàng bạc vừa mới từ trong la bàn thẩm thấu đã khiến quỷ khí chung quanh như gặp phải khắc tinh vậy, phải nhanh chóng thối lui.



La bàn xoay quanh trên chín tầng trời, một cổ sinh cơ phảng phất như không thuộc về thế giới này không ngừng hạo hạo đãng đãng ở trên chín tầng trời, dùng thế sét đánh lôi đình mà xuống. Phóng mắt nhìn đi, giống như một đầu đại đạo Thông Thiên chậm rãi hiển hiện vậy.



Phía sau la bàn, Thần Dạ dương thân đứng thẳng, hai tay không ngừng kết lấy pháp ấn huyền ảo, lúc đạo đạo pháp ấn hình thành bay vút đến trong Thông Thiên đại đạo do sinh cơ tạo thành kia liền có một tiếng nổ vang ầm ầm vang vọng.



Chợt, Thông Thiên đại đạo kia vậy mà trở nên giống như chân thật vậy.



Mà khuôn mặt Thần Dạ lúc này cũng càng thêm tái nhợt. Nếu tới gần lấy hắn liền nhất định có thể cảm nhận được hô hấp của hắn thập phần dồn dập, phảng phất như trọng thương vậy. Rất hiển nhiên thi triển cái này đối với Thần Dạ mà nói bất quá chỉ là miễn cưỡng chống đỡ thôi.



Thông Thiên đại đạo hình thành, Thần Dạ hai tay nâng lên la bàn, hét lớn:



- Âm Dương hóa Luân Hồi, Luân Hồi Lộ, mở!