Đế Quân

Chương 1292 : Đối quyết (1)

Ngày đăng: 20:25 22/04/20


- Hắc hắc, ta cũng thật bất ngờ!



Tà Thiên lần nữa cười to một tiếng, hai tay hướng hai người Mục Tử Mão vung lên, nói:



- Cái gọi là thức thời mới là trang tuấn kiệt, các ngươi có thể làm như vậy, ta rất vui vẻ a!



- Ha hả, chúng ta cũng nguyện ý trở thành bằng hữu với Tà Đế điện!



Mục Tử Mão cũng là vội vàng cười nói.



Tựa hồ đối với thái độ của hai người Mục Tử Mão rất hài lòng, nụ cười của Tà Thiên lộ ra vẻ càng thêm nồng nặc, hắn nói:



- Hoan nghênh, hoan nghênh a, bất quá...



- Bất quá cái gì?



Lời của Mục Tử Mão vừa mới ra, đột nhiên sắc mặt đại biến, hai người bọn họ rõ ràng cảm ứng được không gian tại chỗ đã bị ngưng cố ại, tà khí của Ngao Thiên liền ở trong không gian nhỏ hẹp phô thiên cái địa đem hai người bọn họ bao vây vào trong.



- Các ngươi!



Nhìn hai người, nụ cười trên khuôn mặt của Tà Theien đã biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là tà ý nghiêm nghị vạn năm bất biến.



- Tà Đế điện ta cũng nguyện ý cùng người trong thiên hạ kết giao bằng hữu, nhưng các ngươi có điều không biết, bằng hữu của chúng ta chỉ có một loại, đó chính là hóa thành tà khí, thành nhất thể của chúng ta, các ngươi đã nguyện ý, ta cũng sẽ thành toàn cho các ngươi.



- Ghê tởm!




Không có kiềm chế của hai người Mục Tử Mão, Huyền Thanh liền cũng vọt ra xuất thủ, thực lực của hắn có lẽ không bằng Tà Cuồng, nhưng dù sao cũng là cao thủ bước chân vào cảnh giới Thiên Huyền, có hắn ở đây, Ngao Thiên ngược lại không cần lo lắng cho Thần Dạ cùng Tử Huyên sẽ xảy ra chuyện gì.



Thiên Huyền cao thủ đã có thể đem lực lượng không gian quy về chính mihf, mở ra một phương không gian, tu vi hiện tại của Ngao Thiên có thể dễ dàng làm được.



Mặc dù đối phương còn có tứ đại Thiên Huyền cao thủ, nhưng Thần Dạ tin tưởng lấy thực lực của Ngao Thiên đủ để ứng phó.



Từ trên thượng không thu hồi ánh mắt, trong ánh mắt của Thần Dạ nhìn về phía Tà Cuồng, lệ khí vô tận trùng thiên mà lên.



- Ngâm!



Một tiếng trường khiếu phảng phất đem áp ức nhiều năm qua của Thần Dạ tận tình phát tán ra, tiếng trường khiếu cuồn cuộn giống như một thanh lợi tiễn cắm vào vân tiêu, chỗ âm ba chạm đến, hư không phía trên sơn lĩnh, từng vòng rung động vô hình hiện ra, đem từng phiến tầng mây mạnh mẽ tách ra.



Tà Cuồng không phải là cao thủ cường đại nhất của Tà Đế điện, hắn cũng không đại biểu được cho Tà Đế điện, nhưng Tà Cuồng cũng là mục tiêu thứ nhất mà Thần Dạ nhiêu năm như vậy tìm đến.



Có Hải Huyền Thanh tương trợ, hôm nay vô luận như thế nào cũng phải đem Tà Cuồng ngạnh sinh sinh lưu lại, bí mật của Tà Đế điện, tin tức của mẫu thân, Tà Cuồng nhất định là biết được rất nhiều.



Biết được ý tứ ở trong lòng Thần Dạ, Tử Huyên chợt thân động, ma khí ngập trời cuồn cuộn gào thét, một cái đại thủ che trời liền là ở trong mà khí giống như thái sơn áp đỉnh hướng Tà Cuồng hung hăng vỗ qua.



Hải Huyền Thanh tuy không rõ ràng lắm ân oán giữa Thần Dạ cùng Tà Đế điện, nhưng giờ khác này trong lòng hắn cũng hiểu được, chỉ có nhanh chóng kết thúc chiến đấu nơi này, hơn nữa nhất định phải chiến thắng mới có thể làm cho một cái chiến đấu ở trong không gian khác sẽ không phát sinh ra kết quả mà nhóm người mình không muốn thấy.



Nếu không mà nói, một khi Tà Cuồng chiến thắng, đó bất kể là Tà Cuồng có thắng thảm hay không, đối với Ngao Thiên mà nói đều là đả kích trí mạng.



Vì vậy xuất thủ của Hải Huyền Thanh cũng là không có nửa điểm giấu diếm, theo thời điểm hai tay của hắn đặt ở trong không gian, một cỗ cuộn sóng ngập trời liền là trống rỗng mà hiện.