Đế Quân
Chương 160 : Tu hành
Ngày đăng: 06:19 22/04/20
Đao Linh nói:
- Lão chủ nhân cũng là Hồn Biến, cho nên đối với những cái này có lẽ ta biết tương đối rõ ràng. Hiện tại mà nói tới thời gian chủ nhân ngươi sau khi Hồn Biến phải đối mặt với Lôi Kiếp lần đầu tiên thì còn rất sớm . Đến lúc đó, trí nhớ của ta khôi phục hơn nhiều, nói không chừng có khả năng tham khảo xem lão chủ nhân năm đó là làm như thế nào để qua được.
Thần Dạ gật đầu, lập tức, cũng chỉ có thể như vậy . . . .
Nhìn hồn phách đã không giống mình lắm, Thần Dạ không nhịn được cất tiếng cười gượng. Không thể phủ nhận, sau khi Hồn Biến nó sẽ mang đến lợi ích đến như vậy, thật sự là quá lớn. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến cho lưng người ta đeo trách nhiệm, cũng là làm cho người ta. . . .
Mặc dù đến thời gian gần đây, Thần Dạ đều còn không biết, rốt cuộc muốn trên lưng phải đeo được cái gì!
- Nên rời khỏi nơi này .
Sau khi đánh giá hồn phách một hồi, Thần Dạ chậm rãi thối lui lại . Hắn mở mắt đứng dậy, rồi nhanh chóng lướt về hướng ra ngoài khe núi .
Hiện tại có quá nhiều trách nhiệm . Nếu không muốn bị những trách nhiệm này đè bẹp thì biện pháp duy nhất, chính là dốc hết khả năng đi tăng tu vi của chính mình lên.
Phải làm như thế nào để tăng tu vi lên? Đương nhiên là trong rèn luyện , không ngừng đi khiêu chiến người khác, hoặc là. . . Khiêu chiến chính mình!
Bên ngoài khe núi, chính là một dãy núi hùng vĩ không thua gì Bắc Vọng Sơn . Đúng là do dãy núi này ngăn cản, nên thôn trang nhỏ kia ở trước lối vào khe núi mới có vẻ bị cô lập .
Trên Bắc Vọng Sơn , có Thiên Đao đã áp chế làm cho cũng không có bao nhiêu dã thú mãnh thú. Nhưng ngọn núi kia cũng không giống vậy, ở bên trong nhất định sẽ có rất nhiều cơ hội mà Thần Dạ cần .
Lần này đây đi ra là để rèn luyện, cho nên tạm thời mà nói, Thần Dạ không có phạm vi mục tiêu xác thực. Mà trong rừng cũng là nơi tốt nhất để rèn luyện !
Trong dãy núi ở ngoài khe núi kia !
- Ta sẽ lấy chỗ này trở thành trạm rèn luyện thứ nhất của ta vậy!
Tự mình thì thầm nói nhỏ , Thần Dạ hóa thành một đạo tàn ảnh, cực kì nhanh chóng hướng về dãy núi mà lướt đi .
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Ở chỗ mấy cây cổ thụ chọc trời nằm tít trong rừng, đột nhiên vang vọng một đạo gầm rú thê lương . Sau một lát, một bóng dáng thật lớn sau khi chặt đứt vài cây đại thụ liền bắn mạnh ra từ chỗ sâu trong cánh rừng .
Có lẽ là tốc độ quá nhanh, cũng bởi vì lí do bị thương, nên sau khi xuất hiện thì bóng dáng này liền ầm ầm một tiếng, nặng nề rơi trên mặt đất. Ở trên thân thể nó chằng chịt vết thương đan xen như mạng nhện . Máu tươi phun ra ồ ồ như nước chảy, nó không ngừng chảy ra. Con thú giãy dụa đại khái trong thời gian mấy giây đồng hồ mà vẫn không thể nào đứng lên, cuối cùng bất đắc dĩ nó bắt đầu chậm rãi nhắm mắt.
Liền vào giây lát con thú lớn bỏ mạng , có một đạo bóng dáng mạnh mẽ vọt ra. Hắn đứng ở trước thi thể con thú, trên gương mặt của hắn có một nụ cười vừa lòng.
Bóng dáng này , đương nhiên chính là Thần Dạ. Hắn đã nán lại ở trong dãy núi này ước chừng được hơn một tháng .