Đế Quân

Chương 1392 : Nơi sinh ra

Ngày đăng: 20:27 22/04/20


Giết hết những người này đi!



- Tử minh chủ, chúng tôi biết sai lầm rồi, thật sự đã biết…



Nhóm người Du Thiên Hải vội vàng nơm nớp lo sợ nói, thần sắc vô cùng khẩn trương.



- Đều giết…



- Đợi một chút!



Thần Dạ đột nhiên quát.



- Làm sao vậy?



Thần Dạ hít sâu một hơi, ngưng trọng nói:



- Thời gian đã tới, vật kia rốt cục xuất thế!



Ở một nơi, nơi này đã không thuộc về ngũ đại địa vực.



Cũng giống như Đại Hoa hoàng triều, mặc dù nằm trên thế giới này nhưng lại không thuộc về ngũ đại địa vực.



Nơi này cũng là như thế.



Từng đạo thân ảnh phá không mà đến, xuất hiện trước một ngọn núi cao nguy nga.



Nhìn ngọn núi kia, trong ánh mắt mọi người rung động, ngọn núi cao vạn trượng, thẳng đứng, không có chỗ nào bám víu, nhóm người Thần Dạ thật sự bị vẻ hùng vĩ của nó làm chấn kinh.



Những địa phương khác không nói, tỷ như Đại Hoa hoàng triều có Bắc Vọng sơn, đó cũng là một nơi kỳ lạ, bởi vì Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện từng chôn giấu bên trong.



Mọi người cũng chưa lên núi, không phải không muốn mà bởi vì hiện tại ngọn núi có một tầng huyết hồng quang mang bao phủ, một đạo chân khí đang tán phát.



Chính là đạo chân khí kia ẩn giấu uy nghiêm, làm cho mọi người không thể đột phá đi vào.



- Thần Dạ, làm sao bây giờ?



Trưởng Tôn Nhiên nhíu mày hỏi.



- Không vội, chúng ta sẽ có biện pháp.



Tuy nói như thế nhưng thanh âm của hắn có chút vội vàng, Huyết Bồ Đề quả thật giáng lâm, nhưng hắn lại xem nhẹ danh hào của nó.
Nhưng nếu như không phải trùng hợp, thì nên làm thế nào?



Huyết Bồ Đề có linh, đã có linh, như vậy hàng lâm nhân gian có phải là tùy ý ngẫu nhiên? Nếu không phải, hôm nay nó hàng lâm nơi này lại có ý vị ra sao?



- Thần Dạ, huynh đang lo lắng chuyện gì?



Nắm tay Thần Dạ đi trong thôn trang, dù không một bóng người, dù nơi này cực kỳ hoang vắng nhưng tâm tình Tử Huyên rất tốt, nơi này dù sao cũng là nơi nàng sinh ra, dù thân nhân đã mất.



Mà nỗi lo lắng của Thần Dạ nàng làm sao không biết.



Huyết Bồ Đề lại giáng lâm ở nơi nàng từng sinh ra, mà sau khi đến nơi này cảm giác của những người khác nàng không biết rõ ràng, nhưng chính nàng lại cảm giác được thân thiết.



Chính vì cảm giác đó mới giúp nàng gợi lại trí nhớ thời sơ sinh, giúp nàng biết được nơi này cũng không phải là một nơi bình thường.



Đây tuyệt đối không phải sự trùng hợp, càng không phải ngẫu nhiên.



Những điều này không làm người cảm thấy lo lắng mới thật sự kỳ quái.



- Tử Huyên…



Thần Dạ nhìn nàng, không biết nên nói gì mới tốt.



- Đừng như vậy.



Tử Huyên ôn nhu cười nói:



- Lần này có chút đáng tiếc, sớm biết vậy đưa Linh nhi cùng đến, để cho Linh nhi biết được địa phương mà mẫu thân mình từng sinh ra.



Nhắc tới Linh nhi trên mặt Thần Dạ nổi lên dáng tươi cười, nhưng lại mang theo vẻ khó hiểu.



Nha đầu kia đã trưởng thành, nhưng còn có ý quyến luyến đối với mình…



Từ sau khi ở trong Táng Hồn sơn mạch đi ra, chỉ gặp lại Linh nhi một lần, là thời điểm quay lại Dạ Minh.



Ngoại trừ lần đó, Linh nhi vẫn luôn luôn bế quan.



Hai năm trước mọi người tập thể bế quan, Thần Dạ cũng gọi Linh nhi cùng đi theo, cùng đi vào không gian thần kỳ của Tử Huyên tu luyện nhưng Linh nhi lại cự tuyệt.



Lý do thật đơn giản, nàng đã quen ở bên ngoài, không thích thay đổi vị trí.