Đế Quân

Chương 1427 : Đỉnh quyết đấu (1)

Ngày đăng: 20:28 22/04/20


Tiếng cười dần dần tiêu tán, rốt cục đã không còn thân ảnh Chúng Thần Chi Thần…



Nhìn thấy Hỗn Độn chân linh quay về trong tay Thần Dạ, sắc mặt Tà Đế hiện ra vẻ lạc mịch vắng vẻ khẽ nói:



- Dù sao hắn cũng là nhân loại đầu tiên sinh ra thời hồng hoang cùng với ta, cũng có thể xem là huynh đệ…



Thần Dạ gật gật đầu, hắn có thể cảm nhận được tâm tình hiện tại của Tà Đế, mặc kệ Chúng Thần Chi Thần đã làm gì hay thật đáng chết chăng nữa, vẫn sẽ làm Tà Đế có chút đau lòng, dù sao cùng một xuất thân với nhau.



- Tốt lắm, Thần Dạ, hiện tại không còn phiền toái, nên tiến hành cuộc chiến đấu của chúng ta đi!



Chỉ chốc lát sau khí thế của Tà Đế đã dựng lên ngập trời.



- Hãy chờ thêm một chút, ta cũng không muốn sau cuộc đại chiến lại tiếp tục bị hắn uy hiếp!



Thần Dạ chỉ chỉ lên bầu trời nói.



Tà Đế chợt ngây ra, cười nói:



- Xem ra ngươi rất có lòng tin đối với mình.



- Nếu không có đủ tin tưởng hôm nay ta sẽ không lựa chọn đối chiến cùng với ngươi. Ngươi thua nổi nhưng ta không thua được!



Nghe được lời nói của Thần Dạ, Tà Đế chợt cảm khái.



Thần Dạ đi tới bên cạnh Phong Ma, U Nhi cùng Tiết Vô Nghịch, ba người chậm rãi vươn tay ra, trong cơ thể họ đều có thiên đạo lực, Thần Dạ thật lo lắng nếu để họ lưu lại trong người.



Hỗn Độn chân linh chia thành ba chui vào trong lòng bàn tay ba người, chỉ chốc lát sau thiên đạo lực bắn ra như tia chớp.



Làm xong tất cả chuyện này Thần Dạ quay người lại nhìn Tà Đế nói:



- Hiện tại chúng ta có thể bắt đầu rồi.



Tà Đế gật đầu, đột nhiên biến mất, khi xuất hiện đã ở trên bầu trời cao, mà khu vực kia giống như lại là một thế giới khác.



- Thần Dạ, cẩn thận một chút.



Mọi người nói.




- Như vậy đối với ngươi, thiên đạo là tồn tại như thế nào?



- Ta?



Ánh mắt Thần Dạ đột nhiên biến thành cực kỳ sâu thẳm, giống như cả cửu trọng thiên cũng không thể dung được ánh mắt của hắn.



Sau đó Thần Dạ gằn từng tiếng nói:



- Ta khác với ngươi, bởi vì thiên đạo chưa từng ở trong lòng ta. Từ khi bắt đầu khôi phục căn cơ võ đạo, trong lòng ta đã không còn sự kính ngưỡng thiên địa này, cho nên lấy thiên đạo tới giảng với ta…



- Có cũng như không!



Tà Đế nghe được lời này nhịn không được hít sâu một hơi, nhìn Thần Dạ hồi lâu mới lấy lại tinh thần.



- Không thể tưởng được ở cảnh giới này ngươi lại dẫn đầu bước hơn ta một bước, xem ra cuộc chiến hôm nay ta sẽ thập phần vất vả, vậy ngươi nên cẩn thận rồi.



Trận gió nhất thời vang vọng đầy trời, ầm ầm quanh quẩn bên trong cửu trọng thiên…



Xa xa nhìn thấy chiêu thức của Tà Đế, ánh mắt Thần Dạ nháy mắt ngưng trọng lại.



Chứng kiến ánh mắt ngưng trọng của Thần Dạ, Tà Đế cười nói:



- Ngươi xưa nay vốn là người cẩn thận, cho dù đối thủ là con kiến cũng phải xem là voi, hiện tại lại xem nhẹ ta đương nhiên là không nên đi.



Nghe vậy Thần Dạ nhàn nhạt cười nói:



- Là người luôn sẽ có nhược điểm, ta cũng không ngoại lệ, có thể gần đây ta thật sự quá thuận buồm xuôi gió.



Tà Đế nhất thời bật cười:



- Nói như vậy là do ta không phải.



Ngừng một lát Tà Đế tiếp tục nói:



- Năm đó khi hủy diệt thân thể của Chúng Thần Chi Thần, vẫn chưa thể hoàn toàn hủy diệt hắn, cũng không phải do ta làm không được, mà là có hắn thì thiên đạo sẽ không tiếp tục lựa chọn người phát ngôn khác, dù đó cũng là một đại phiền toái nhưng nếu đem so sánh thiên đạo lựa chọn người mà ta khong hiểu biết cũng không thể nắm chắc thì nguy hại sẽ càng lớn hơn, cho nên ta còn lưu hắn là vậy.