Đế Quân

Chương 179 : Cố nhân

Ngày đăng: 06:19 22/04/20


Có hai bóng người liền từ xa xa như tia chớp lướt đến. Khi bản thân cảm thụ được sự biến hóa thần kỳ mà mắt thường có thể thấy được, sắc mặt hai người, không nhịn được xuât hiện sự kinh ngạc cực độ.

- Xem ra, ở chỗ này sẽ không còn được thần kỳ như ngày xưa vậy.

Trong hai người, người trung niên kia trầm giọng kêu lên.

- Đã như vậy, Tam thúc, chúng ta hãy đi về trước bẩm báo Gia chủ đi?

Người trung niên gật đầu, chợt xoay người, làm bộ liền muốn rời khỏi đây.

Đúng lúc ấy đột nhiên có một đạo dao động từ trong lòng đất truyền ra cực kì nhanh chóng. Nó có tốc độ cực nhanh, như tia chớp. Hơn nữa, trong dao động này mơ hồ để cho hai người này cảm ứng được thấp thoáng có cảm giác quen thuộc.

- Tam thúc?

Người trung niên phẩy phẩy tay, sau khi lượn một vòng quay chung quanh chỗ dao động thì đột nhiên quát:

- Thu Lôi, cẩn thận đề phòng, đừng để cho người nầy chạy thoát.

Vừa dứt lời, người trung niên giơ lên một chưởng. Hắn hướng đến dao động sắp sửa phá tan mặt đất kia mà hung hăng chụp tới.

- Bịch!

Lực đạo hung dữ mãnh liệt trực tiếp nện ra trên mặt đất một cái hố sâu thật lớn, cơn dao động kia dường như cũng dừng ở đây.

Người trung niên vẫn còn không còn kịp đi lại nhìn xem là cái gì, thì đột nhiên nhìn thấy có một bóng người như tên rời cung mạnh mẽ bắn ra. Toàn thân hắn hỗn loạn một cỗ khí tức của lửa nóng rực đang tỏa ra khắp trong thiên địa.

- Thu Thành, Thu Lôi, không ngờ các ngươi vẫn còn ở lại chỗ này?

- Thần Dạ, ngươi lại vẫn còn chưa chết?

- Chết?
Thu Thành sắc mặt lạnh lẽo, không nhịn được gầm lên:

- Tiểu tử, ngươi đang trêu chúng ta?

- Nếu không phải thế thì ngươi cho là gì?

Thần Dạ cười cười như có như không:

- Các ngươi thật đúng là cho rằng, có người chiếm được bảo bối mà còn có thể mở miệng nói với người xa lạ sao? Ta cũng tương đối may mắn, chính lúc không biết, sau khi rời khỏi nơi này thì nên đi nơi nào tìm Thu gia các ngươi để tính sổ, may là có các ngươi ở đây.

- Chỉ bằng ngươi?

Đã sớm không nhịn được, Thu Lôi dẫn đầu cấp tốc xông đến. Hắn ỷ vào tu vi của mình cao hơn Thần Dạ, phía trước lại có Thu Thành lược trận. Nên một kích này của hắn không cần phòng thủ, mà dốc hết toàn lực vào công kích.

Kình phong xé gió cực kỳ bén nhọn. Chỉ trong một cái chớp mắt, Thu Lôi xuất hiện ở sau lưng Thần Dạ. Hắn nắm chưởng thành quyền, nhằm thẳng vào gáy Thần Dạ mà hung hăng nện ra một quyền.

- Tiểu tử, đây là một mình ngươi muốn tìm chết, không trách được ta....

Sau khi câu nói cuối cùng của Thu Lôi vừa dứt, nắm đấm kia đã đánh trúng mục tiêu. Tuy nhiên, cũng không hề có máu tươi phụt ra như trong tưởng tượng, mục tiêumà hắn đánh trúng chỉ vẻn vẹn là một khối tàn ảnh!

Thu Lôi vội vàng đưa mắt nhìn khắp. Giờ phút này Thần Dạ đã ở trước người Thu Thành. Một chưởng kia của hắn chụp xuống, nó lướt qua chỗ nào của không gian thì lại đều làm nơi đó bắt đầu có hơi mơ hồ, thậm chí còn phảng phất như đã giam cầm một chốn không gian.

- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!

Trong một tràng âm thanh nặng nề trĩu xuống, Thu Thành cảnh giới Sơ Huyền Bát Trọng lại không chắn nổi một chưởng của Thần Dạ. Miệng hộc ra máu, hắn như con chim đứt cánh mà nặng nề rơi xuống trên mặt đất xa xa.

- Làm sao có thể?