Đế Quân
Chương 202 : Không chịu từ bỏ, không thích không giận
Ngày đăng: 06:19 22/04/20
Từ việc người thiếu niên này một mực lưu ý chuyện La Linh, Võ Thiên Kỳ liền đã hiểu vấn đề này, thật không dễ trả lời.
Nếu như nói đây là thật sự, như vậy liền có nghĩa việc Võ Thiên Kỳ làm sao có thể kêu gọi được một người có tinh thần nghĩa hiệp đi trợ giúp Cuồng Đao Quán? Nếu như nói là giả, rất rõ ràng là người thiếu niên này, vốn rất quan tâm đối với chuyện này liền có cảm giác bị lừa. Như vậy đồng dạng cũng có thể làm cho người ta thẹn quá hóa giận, tiến tới ngồi yên mặc kệ hắn.
Võ Thiên Kỳ thực sự cảm giác có hơi đau đầu. Cho dù trả lời như thế nào cũng sẽ không mang cho hắn kết quả mong muốn. Thế nhưng nếu cũng không nói bất kì gì hoặc là mở miệng nói dối, vậy thì một chút cơ hội cũng không có.
Hắn nào biết, vì tinh thần nghĩa hiệp thì bản thân Thần Dạ căn bản không có. Hắn muốn giúp đỡ La Linh, chỉ là bởi vì La Linh có một chút tương tự như hắn đã trải qua.
Cả hai người đều là kiên trì, muốn bảo vệ chính nhà của mình. Thần Dạ cũng từng bị Tam ca Thần Nguyên làm cho thương tổn. Cho nên hắn biết rõ, cái loại cảm giác bị người chí thân gây cho thương tổn là như thế nào.
Nếu so với La Linh hắn may mắn hơn, là vì trong nhà ngoài mình ra thì còn có tất cả mọi người đều cố gắng bảo vệ gia tộc. Mặc dù là Tam ca Thần Nguyên thì cũng là vì mong gia tộc bình an, chỉ có điều là con đường đi không giống nhau, thủ đoạn cũng khác nhau mà thôi.
Nhưng La Linh, lại bị chính thúc thúc thẩm thẩm của mình bán đứng..... Đương nhiên, tất cả có điều kiện tiên quyết, những thứ này đều phải là sự thật !
Điều Thần Dạ muốn chính là một đáp án chân thật. Nếu như đáp án này rất tàn khốc thì cũng chỉ có thể tiếp nhận. Mặc dù trong lòng mình rất không thoải mái, nhưng ít nhất đó cũng là lần giáo huấn, nhắc nhở cho hắn sau này làm bất cứ chuyện gì, đều phải sau khi hiểu rõ ràng thì hãy hành động.
- Tiểu huynh đệ, ngươi để cho ta nên nói với ngươi như thế nào đây.
Võ Thiên Kỳ cười khổ.
Thần Dạ lạnh lùng bảo:
- Nói sự thật là được!
- Sự thật....
Võ Thiên Kỳ im lặng, sau một hồi mới nói:
- Thiếu chủ, ý của ngài là?
Võ Thiên Kỳ chậm rãi gật đầu, trầm tư mà nói:
- Còn có thời gian vài ngày, ta nghĩ, chỉ cần thời gian tiếp xúc nhiều hơn một chút thì nhất định là có thể đủ nắm được một chút suy nghĩ của hắn. Tiến tới, nếu muốn được việc thì cũng có nhất định được, Đương nhiên, nếu như là hắn muốn lập tức rời khỏi trấn Thanh Dương, chúng ta cũng không có chút xíu biện pháp.
- Thiếu chủ, biện pháp không phải không có, chỉ là, thuộc hạ sợ sẽ hoàn toàn ngược lại!
Một tên thuộc hạ nói.
- Nói qua một chút xem!
Võ Thiên Kỳ bảo.
Người kia tiếp tục nói:
- Nếu như hắn ở lại trấn Thanh Dương, hắn cùng với Thu gia thì hẳn là không có vấn đề gì chung. Mà nếu như hắn muốn rời khỏi đây, chúng ta cũng có thể mượn tay Thu gia để giữ hắn lại. Chính là sợ, vạn nhất bị hắn biết sau lưng còn có bóng dáng Cuồng Đao Quán ta, vậy liền sẽ khiến phiền toái càng lớn hơn nữa.
Tu vi của người thiếu niên, mặc dù nói không phải cực kỳ đáng sợ. Nhưng không nên quên tuổi của người thiếu niên.... Với tuổi như thế mà đã có được thực lực ngay cả Võ Thiên Kỳ đều tự thẹn không bằng, vậy sau lưng của hắn nhất định sẽ có một cỗ tồn tại mạnh mẽ.
Nếu mà bị biết, lại một lần nữa bị lợi dụng thì nguy cơ của Cuồng Đao Quán sẽ càng lớn hơn.
Lẳng lặng suy tư, sau một hồi trầm lặng thì Võ Thiên Kỳ lạnh lùng nói:
- Người làm nên đại sự, hoặc không câu nệ tiểu tiết, hoặc phải sử dụng thủ đoạn phi thường. Đôi khi, càng phải chấp nhận một chuyện nguy hiểm như vậy. Cuộc chiến sinh tử giữa Thu gia cùng Cuồng Đao Quán ta, chúng ta nhất định phải thua. Mà kết quả thua là phải chết.