Đế Quân

Chương 245 : Oai phong của Quỷ Thi (2)

Ngày đăng: 06:19 22/04/20


- Thần Dạ, đây là Cuồng Đao Quán ta, ngươi rất càn rỡ.



Võ Cuồng hai mắt lập tức phát lạnh. Lão chuẩn bị lâu như vậy, không tiếc xấu mặt mà lưng cõng tai tiếng bêu danh để bày ra tư thế này. Chính là vì muốn bắt Thần Dạ và Phong Tam Nương. Mặc dù Phong Tam Nương còn chưa hiện thân, nhưng có một Thần Dạ cũng là không tồi.



Hắn đã đến đây rồi, vậy thì liền ở lại vĩnh viễn đi!



Mắt nhìn Thần Dạ phóng tới, ở giữa hai tay Võ Cuồng liền nhanh chóng ngưng tụ năng lượng Huyền Khí kinh người. Trong khoảnh khắc sau đó, tựa hồ vẫn còn cảm giác vẫn còn chưa an toàn nên từ trong cơ thể lão lại có một vật lao ra như tia chớp, trực tiếp xoay quanh Huyền Khí kia. Rõ ràng, tất cả Huyền Khí lại đều bị một vật kia hút lấy hết.



- Ong ong!



Trong nháy mắt hấp thu xong tất cả Huyền Khí, vật kia liền điên cuồng phóng đại, hóa thành một thanh trường thương đầy vẻ bá đạo. Hiển nhiên, đây là một kiện Linh Bảo phẩm chất không tồi.



Võ Cuồng tay cầm trường thương, lẫm liệt cười một tiếng rồi nhằm vào Thiên Đao đang bổ tới kia mà chém tới mãnh liệt.



Nhưng vào đúng thời điểm này, ở trên khóe miệng Thần Dạ cũng là xuất hiện một vết cong quỷ dị. Bước chân của hắn dừng phắt lại, tại trước người hắn có một đạo bóng dáng đen nhánh bắn xuyên mạnh về hướng Võ Cuồng.



Bóng dáng đen nhánh xuất hiện, một làn khói trắng nhàn nhạt nhanh chóng tỏa ra từ thân thể nó....



Gương mặt Thần Dạ vốn đang căng thẳng chợt thả lỏng ra. Mặc dù vật kia vẫn không thể hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mặt trời chiếu, nhưng so với trước kia thì không nghi ngờ là tốt hơn rất nhiều. Quỷ Chân Nhân nói không sai, mức độ này, nếu mà nắm chắc thật tốt thì liền có khả năng sử dụng tùy theo ý mình.



Đương nhiên, còn phải tìm thời gian, tìm một cơ hội, để cho Quỷ Thi lại đón nhận một lần Lôi Kiếp, để cho nó hoàn toàn có khả năng không sợ hãi ánh mặt trời.



Bóng dáng đột nhiên mà tới cũng không khiến cho Võ Cuồng có chút xíu bối rối. Với tu vi cùng thủ đoạn của lão, thật sự cũng không cần kiêng nể Thần Dạ quá nhiều. Thế nhưng nếu như nói cho lão biết, bóng dáng đã xuất hiện ở trước người lão đại biểu cho gì gì đó thì Võ Cuồng giờ phút này, cần phải khóc không ra nước mắt.




Ở trong Cuồng Đao Quán, lập tức có một người chạy về hướng hậu viện.



- Không thể thả !



Thu Chấn phục hồi tinh thần lại, đưa tay chặn người kia lại mà quát:



- La Linh không thể thả....



- Ông nội của ta ở trong tay hắn, không tha La Linh, ông nội của ta liền mất mạng.



Võ Thiên Kỳ ra mặt, chuyện liên quan tới sinh tử ông nội của hắn, nên giờ phút này hắn cũng phẫn nộ quát với Thu Chấn.



Thu Chấn vội vàng nói:



- Ngươi nghe lão phu nói, với thực lực ông nội của ngươi mà đều bị Thần Dạ bắt. Ngươi ngẫm lại xem, nếu như thả La Linh ra, thì những người chúng ta đây chẳng phải là đều phải chết hết sao.



- Vậy làm sao bây giờ, ta cũng không thể trơ mắt nhìn ông nội của ta chết đi?



Thu Chấn căm hận nói:



- Chỉ cần La Linh vẫn còn chúng ta trong tay, Thần Dạ kia cũng không thể đại khai sát giới. Ít nhất, mạng của chúng ta đều còn giữ vững được. Về phần ông nội của ngươi, coi như lão phu hỏi một câu không trúng thì vẫn nghe thử. Võ Thiên Kỳ, ngươi là nguyện ý ông nội của ngươi chết, hay là tất cả mọi người chúng ta nơi này cùng chết. Hoặc là, ngươi cũng nguyện ý cùng chết theo ông nội của ngươi ?