Đế Quân
Chương 247 : Kết thúc
Ngày đăng: 06:19 22/04/20
Cổ Đế Điện, ngay cả Quỷ Thi cũng có thể giam cầm, huống chi là những con tôm tép này ?
Không ai có khả năng chạy đi, tự nhiên mỗi người liền thành dê cừu đợi làm thịt ức hiếp....
Những người chạy tới Cuồng Đao Quán, đồng dạng cũng không vào được. Họ chỉ có thể nghe thấy, từng đạo âm thanh thê lương trước khi chết làm chấn động tâm thần bọn họ. Âm thanh này đã không còn có thể dùng một từ nào có khả năng hình dung.
Vào những lúc như thế này, bọn họ rốt cục tin tưởng, chuyện giết chóc hàng loạt bên trong Cuồng Đao Quán là do một mình thiếu niên kia ra tay.... Một mình hắn, không ngờ lại có khả năng làm được loại tình trạng này?
Thần Dạ này là cỗ máy giết chóc hàng loạt. Cho đến lúc không còn người nào có thể giết thì hắn mới đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh vài lượt. Một lát sau, cao giọng hét lớn:
- Võ Thiên Kỳ, ngươi còn chưa lăn ra đây!
Ở lối vào hậu viện, Võ Thiên Kỳ thất tha thất thểu áp giải La Linh, với thần sắc hoàn toàn bối rối hắn tập tễnh đi ra. Đưa mắt nhìn đám thi thể khắp nơi kia, sự hoảng sợ của hắn tăng lên đến tột đỉnh.
Vẻn vẹn là một người, liền giết chóc hàng loạt tất cả cao thủ của hai nhà ở chỗ này, đây là tu vi như thế nào ?
Điều chưa biết, mới là đáng sợ nhất.
Không rõ ràng lắm tu vi thật sự của Thần Dạ, sự sợ hãi trong lòng Võ Thiên Kỳ càng thêm nặng trĩu. Hắn nhìn người thiếu niên, âm thanh run rẩy:
- Ngươi, ngươi thả ta rời đi, ta để lại La Linh....
- La cô nương, ngươi thế nào?
Âm thanh của Thần Dạ đã khá hơn một chút, tinh thần La Linh xem ra cũng không tệ lắm. Toàn thân cũng không có dấu vết bị dùng cực hình, chỉ là tu vi bị phong bế lại mà thôi.
- Công tử, ta không sao!
Vừa nói, nước mắt chảy ra từ trong mắt La Linh. Đây không phải nước mắt tủi thân, mà là nước mắt kích động.
Nàng tự nhận giữa mình cùng Thần Dạ cũng không có giao tình sâu sắc, chỉ lúc đêm trăng nói chuyện với nhau một phen. Nhiều nhất chỉ là để cho hai người quen biết. Mà Thần Dạ cùng ngày nói vài lời, tất nhiên là có hơi ám chỉ ở bên trong. Nhưng đó là có điều kiện tiên quyết, Thu gia chắc chắn có trận đại chiến sinh tử cùng Cuồng Đao Quán !
Nhưng cũng không ai ngờ rằng, chỉ sau một hồi thì chuyện lại là một kế sách của Thu Chấn cùng Võ Cuồng mà thôi.
Vào lúc bị bắt để trở thành mồi nhử, La Linh vẫn còn tự giễu cười một tiếng. Đối mặt với hai thế lực lớn cộng đồng liên thủ công kích, Thần Dạ làm thế nào lại dám đến đây cứu nàng ? Chính La Linh đều làm tốt việc chuẩn bị chết, thế nhưng thực tế lại cho nàng một niềm vui bất ngờ thật lớn. Thần Dạ lại thật sự bởi vì nàng mà một mình xông vào đầm rồng!
Trong căn phòng nho nhỏ, bắt đầu khởi động đại lượng linh khí thiên địa, Thần Dạ ngồi xếp bằng trong đó. Đại Tịch Diệt Tâm Thuật bắt đầu vận hành, từng hàng dài các loại linh khí thiên địa đi theo hô hấp vững vàng kia mà tràn vào trong cơ thể hắn cực kì nhanh chóng.
Hiện nay Bách Chiến Quyết cũng coi như đã nhập pháp môn, mức độ dũng mãnh của thân thể so cùng ngày xưa thì đã có khác biệt thật lớn. Chúng hỗ trợ lẫn nhau, làm cho Thần Dạ vào lúc tu luyện Huyền Khí, so sánh với dĩ vãng thì càng thuận lợi hơn!
Nhưng tu luyện Huyền Khí, cùng tu luyện thân thể, từ đầu đến cuối là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau !
Bởi vậy, vào lúc tu luyện Huyền Khí không làm được chuyện trên dưới toàn thân, mỗi một tấc da thịt đều cùng hấp thu linh khí thiên địa. Mặc dù nói, linh khí tiến vào trong cơ thể, đều là được luyện hóa. công pháp dùng để tu luyện thân thể sau khi hấp thu linh khí tiến trong cơ thể, sử dụng công pháp tu luyện Huyền Khí để luyện hóa. Cứ như vậy, chẳng lẽ không phải là tốc độ sẽ nhanh hơn rất nhiều sao?
Nhưng cẩn thận suy nghĩ, hai chủng loại công pháp không giống nhau, muốn thay đổi trong nháy mắt sẽ là chuyện căn bản không có khả năng. Nếu không phải như thế thì ai mà chẳng biết, dùng phương pháp tu luyện như vậy sẽ có tốc độ càng nhanh hơn!
Khi Thần Dạ đang vững vàng trong tu luyện như vậy, thời gian lặng yên xẹt qua. Đảo mắt, thời gian đã đến ba ngày !
Ở La gia vốn cơ hồ đã sắp bị mọi người trong trấn Thanh Dương quên lãng, vào lúc ánh bình minh vừa mới hiện ra. Đã có rất nhiều người, hoặc dắt tay nhau cùng đến, hoặc độc thân một người, hướng về La gia chạy tới. Mỗi một người đến đây, hoặc nhiều hoặc ít, đều mang theo một chút oai nghiêm!
Mà La gia, cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị, nhà cửa tàn tạ đã được cố gắng lấy lại dáng dấp lúc đầu. Đại sảnh rộng rãi được quét dọn không nhiễm một hạt bụi. Trong thời gian ngắn ngủi không được ba ngày, trong La gia lại một lần nữa phát ra sức sống bừng bừng.
Bất kể là người cũ của La gia cũ hay là người mới thì đều biết, La gia lại có được địa vị là nhờ nguyên nhân gì. Bởi vậy, cho dù náo nhiệt đến đâu, thì âm thanh ồn ào từ đầu đến cuối không có vượt qua nhà trước để truyền tới căn nhà nhỏ kia ở trong hậu viện.
- Tiểu thư, chủ nhân mỗi thế lực lớn nhỏ trong trấn Thanh Dương đều đã chờ ở đại sảnh.
Ở phía trước căn nhà nhỏ, La Linh lặng lẽ đứng yên, một đôi mắt nhung chưa bao giờ rời khỏi gian phòng trong căn nhà nhỏ nửa khắc. Mặc dù là người phía sau thúc giục, nhưng cũng không làm cho ánh mắt của nàng có hơi di động.
- Tiểu thư?
Thấy La Linh không hề có phản ứng, người ở phía sau không nhịn được lại gọi một tiếng.
Tuy nói hiện tại La gia đúng là lại đổi mới hoàn toàn, địa vị cùng thế lực cũng có chỗ đã khôi phục. Nhưng các thế lực lớn nhỏ trấn Thanh Dương cũng không phải ngọn đèn hết dầu. Nếu cứ như vậy gạt bỏ bọn họ sang một bên, nói khó nghe một chút thì La gia còn chưa có được thực lực này. Nguyên nhân, chẳng qua cũng là do có người trong phòng ở căn nhà nhỏ kia chống đỡ sau lưng.
Những người đó kính sợ, thực sự không phải là bản thân La gia!
Sau khi nhìn một hồi lâu nữa, La Linh mới từ từ thu hồi ánh mắt, than nhẹ:
- Công tử bây giờ còn không hề xuất hiện, trong lòng của ta, thật sự không có chút xíu chỗ dựa.