Đế Quân
Chương 265 : Ta nhớ tới ngươi (2)
Ngày đăng: 06:20 22/04/20
- Mưu trí của Công tử quả nhiên Thiên Hạ Vô Song. Khó trách bệ hạ hiện nay, đứng trước bất cứ chuyện gì đều còn muốn hỏi công tử.
Phủ Chủ Đại Danh kìm lòng không đậu mà tán thưởng, ánh mắt nhìn về phía người trẻ tuổi cũng là có hàm chứa ý tứ thần phục.
- Ha hả, Thiên Hạ Vô Song thì sao?
Người trẻ tuổi tự giễu cười cười:
- Coi như một ngày kia, ta có thể làm cho cả thiên hạ đều phải run rẩy ở trước mặt ta thì ta cũng không làm được, để cho trong lòng người kia nhớ tới ta nửa phần.
Lời này, Phủ Chủ Đại Danh không dám tiếp, sau khi trầm lặng lão lại hỏi:
- Công tử, chuyện đã xem ra kết thúc. Như vậy, trong lòng ngài đã chọn được người thích hợp bị đẩy ra sao?
Nghe được sự tôn kính trong lời nói của Phủ Chủ Đại Danh, người trẻ tuổi khe khẽ cười một tiếng vặn lại:
- Ta tự mình đến phủ Đại Danh, chẳng lẽ ngươi vẫn còn chưa hiểu à?
Nghe vậy, tâm thần Phủ Chủ Đại Danh run lên ngổn ngang trăm mối mà hỏi:
- Như thế, có thể được sao?
- Thì đã sao nào, trong lòng ngươi cảm thấy không đành lòng, có lẽ, ngươi có loại cảm giác thỏ khôn đã chết thì chó săn sẽ bị nấu sao ?
Người trẻ tuổi vặn lại với sát ý tràn trề.
- Thuộc hạ không dám!
Phủ Chủ Đại Danh vội nói:
- Là thuộc hạ muốn nói, quân đội ở phủ Đại Danh chính là do Tôn Báo một tay huấn luyện. Nếu như không có kế sách vẹn toàn thì sẽ không dễ dàng bắt hắn. Nhỡ làm không tốt, sẽ bị hắn cắn ngược lại một cái. Dù sao, cả kế hoạch, hắn đều là hiểu rõ đầu đuôi.
- Nếu không, ngươi cho rằng ta đến phủ Đại Danh, vẻn vẹn là vì cho mọi người thấy thái độ sao?
Ngồi trên xe lăn, Trường Tôn Nhiên nhẹ nhàng nói nhỏ. Xe lăn di động, chậm rãi chạy về hướng phía trước !
- Càn lão, ta đẩy xe cho nàng, lão sẽ không yên lòng chứ ?
Nhìn lão già kia, Thần Dạ cười hỏi.
Bên ngoài Khiếu Nguyệt Lâu ngoại, ông lão này đã từng ra tay một lần tay, muốn lưu lại ba huynh đệ của mình. Nhưng khi đối mặt Vân Thái Hư, lão và Trường Tôn Nhiên cùng đến, cũng cứu mình một mạng.
Tính cho đầy đủ, hẳn là là ân oán hai thứ bù trừ nhau chứ ?
Nghe vậy, đôi mắt Càn lão có hơi chợt giá lạnh đi một cái rồi nói:
- Thời gian không được một năm mà tu vi của ngươi thăng tiến, mà lại còn nhanh chóng như thế. Thật là làm cho lão phu phải nhìn với cặp mắt khác xưa! Tiểu thiếu gia, mời !
Vừa nói, Càn lão né tránh ra !
Ở trong đế đô, đối với Thần Dạ, mỗi người cũng có cách xưng hô không giống nhau. Mà một từ tiểu thiếu gia, vẻn vẹn là giới hạn trong Thần gia. Hiện nay Càn lão này lại nói như vậy, tựa hồ....
- Thần Dạ, đêm nay ánh trăng cũng đẹp, theo ta đi một chút!
Trường Tôn Nhiên khẽ cất tiếng cười, rồi nói:
- Thân phận của ngươi, hẳn là trong phủ Đại Danh còn không có người biết đúng không ?
Thần Dạ gật đầu, cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Hiện tại, ánh trăng nơi đó đúng là cũng đẹp !
- Có cái gì muốn hỏi, cứ việc hỏi đi!
Sau khi cùng đi, Trường Tôn Nhiên nhỏ giọng nói một câu, sau đó lập tức bổ sung:
- Ở trước mặt ngươi, từ lần đó ta không muốn có bất cứ giấu diếm gì.