Đế Quân

Chương 270 : Đại Danh quân (1)

Ngày đăng: 06:20 22/04/20


Cả người Thần Dạ hơi cứng lại, lấy tài trí của Trường Tôn Nhiên, mà lần này đến đây cũng đã có chuẩn bị, làm thế nào bị thất thủ? Nghe những lời như thế, Long Uy tướng quân này quả nhiên khó đối phó!



Càn lão trầm giọng nói:



- Sau khi người của chúng ta tiến vào trong quân doanh, đến trưa ngày hôm sau liền truyền đến tin tức tốt. Vì vậy, tiểu thư dẫn lão phu tiến vào quân doanh.... Lại không nghĩ rằng, tin tức là giả. Người phái đi vào không thành công trong hành động. Lão phu cùng tiểu thư, là bị lừa vào quân doanh.



- Lừa ?



Thần Dạ mặt mày căng thẳng, vội hỏi:



- Là người của các ngươi phản bội Trường Tôn Nhiên?



- Cái đó thật không có, đây là người tông môn của lão phu nên còn không dám phản bội. Cứ theo bây giờ nhìn lại, Tôn Báo kia khẳng định là đã sớm phát hiện mình bị trúng kế, cho nên....



Hay cho một Long Uy tướng quân!



Gương mặt Thần Dạ lập tức giá lạnh, hắn trầm giọng hỏi:



- Càn lão, ngươi chạy ra được từ trong quân doanh. Còn Trường Tôn cô nương, chính là đã bị bắt ?



- Còn chưa!



Càn lão vội nói:



- Vẫn còn trong giằng co. Lão phu phá vòng vây dày đặc tìm đến tiểu thiếu gia ngươi, là muốn để cho tiểu thiếu gia đi cứu tiểu thư!
Những người mà hôm nay Trường Tôn Nhiên mang đến, mọi người đều là cao thủ. Thế nhưng cũng chịu ảnh hưởng khí tức như vậy ở đây mà khí thế của mỗi người vào giờ khắc này ở chỗ này đều không thể phát huy đến đỉnh cao !



Ở trong đôi mắt mỗi một binh lính, hiện tại, ngươi sẽ không thấy có chút xíu ẩn dấu khí tức nhân loại. Tất cả ánh mắt, đều như dã thú, nhìn như bình tĩnh, nhưng mà phía sau vẻ bình tĩnh lại che giấu sự hung ác cùng điên cuồng khó có thể nói lên thành lời.



Điều này làm cho người tin tưởng, một khi chiến đấu mới bắt đầu, mỗi một binh lính đều sẽ hóa thân làm ma, kình khí cực đại có thể lấy đi được tính mạng của đối thủ.



Đây chính là Đại Danh quân, là một trong mười chi tinh nhuệ quân đội của Đại Hoa hoàng triều, xếp hạng quân đội thứ bẩy !



- Ha ha!



Long Uy tướng quân cười to:



- Bổn tọa biết, ngươi cứ nói những hữu dụng vô dụng, chẳng qua ý là để lùi lại thời gian, cho người của ngươi có thể kịp thời mang viện binh lại đây.... Nhưng bổn tọa không sợ hãi, bổn tọa liền cho ngươi cơ hội này. Nhìn một chút hôm nay, ngươi có thể còn sống rời khỏi quân doanh này hay không!



Nghe vậy, gương mặt Trường Tôn Nhiên giãn ra mà thản nhiên nói:



- Có thể còn sống rời khỏi quân doanh hay không, liền không cần Long Uy tướng quân ngươi quan tâm. Ta chỉ là rất hiếu kỳ, làm thế nào mà ngươi có thể biết, nàng kỳ thật là người mà ta phái tới. Hơn nữa, ngay cả động cơ ta đi tới phủ Đại Danh, ngươi đều có thể sớm biết trước được.



- Cái đó rất khó sao?



Long Uy tướng quân giễu cợt cười nói:



- Vốn là khi Bổn tọa tiếp nhận mệnh lệnh, thi hành kế hoạch thì trong lòng bổn tọa còn có tò mò. Tuy nói bản thân kế hoạch không sai, thế nhưng bổn tọa không cho rằng, chỉ như thế là có thể đủ làm cho Thần Trung lão nhi vấp ngã.