Đế Quân
Chương 350 : Thủ Hộ (1)
Ngày đăng: 06:21 22/04/20
- Nhưng, tâm không đồng đều, khi hành sự sẽ có rất nhiều biến cố, điều này không rõ ràng, nhưng lại đáng sợ nhất, cho nên, ta hi vọng, mỗi người các ngươi đều phải hiểu rõ ràng.
Thần Dạ nghiêm nét mặt nói:
- Nếu có người không nghĩ rõ ràng, như vậy Thần Dạ khẩn cầu nên dằn sự không thoải mái này xuống đáy lòng, cuối cùng có một ngày, Thần Dạ sẽ cho mọi một câu trả lời rõ ràng.
Tô Lập sắc mặt nghiêm túc, nói:
- Tiểu thiếu gia yên tâm, lời ngài nói... thuộc hạ sẽ truyền ra ngoài không sót một chữ!
- Đa tạ Tô thúc thúc, ta trước cáo từ!
Nghe vậy, Tô Lập vội hỏi:
- Tiểu thiếu gia, hôm nay trong thành, đều là người của Lý gia, cũng sắp đến khi trời tối rồi, ngài có nên chờ một chút không, hoặc là, ngài muốn gặp người nào, thuộc hạ phái người đón đến đây là được?
- Nếu vậy mục tiêu sẽ quá lớn, ta còn không muốn ai biết được thân phận thật sự của ta!
Đại Thiên Phủ hỗn loạn, tuy nói đương kim hoàng thất ở chỗ này không chú ý quá nhiều, nhưng không có nghĩa là thế lực khác không chú ý, dù sao, ở ngoài sáng thì quyền khống chế Đại Thiên Phủ thuộc về Thần gia, những thế lực đối nghịch với Thần gia nhất định sẽ bố trí người ở đây.
Phức tạp phiền toái, Thần Dạ không thể không đề phòng một chút.
- Như vậy, tiểu thiếu gia phải cẩn thận, bảo trọng!
Thần Dạ gật gật đầu, thả người nhảy lên, rất nhanh liền lao ra ngoài phủ đệ.
Tô Lập vẫn đứng nguyên tại chỗ, sau một hồi, từ trong lòng móc ra một hạt châu đen kịt, tâm thần đốn động, một đạo huyền khí năng lượng, chậm rãi rót vào trong hạt châu, sau đó, hạt châu phá không mà ra, như thiểm điện lướt về phía sườn đông Đại Thiên Phủ!
Bên ngoài thành, trên một ngọn núi thấp bé, một trung niên trầm ổn đứng thẳng, ở phía sau hắn là một hạp cốc, trong hạp cốc thình lình là một quân doanh nghiêm chỉnh.
Thì ra, trú quân của Đại Thiên Phủ dĩ nhiên lại trú đóng ở dây.
Trung niên nhân yên lặng đứng vững, cho đến mặt trời lặn về tây, lướt xuống sườn hạp cốc, đúng lúc này, một cái bóng từ đằng xa phá không mà đến, năng lượng chấn động kỳ lạ kia khiến mi tâm hắn chấn động một cái.
- Đại ca ca, ngươi đã trở về rồi a!
Linh nhi từ từ mở mắt, lập tức lộ ra một cái tiếu dung xinh đẹp, tất cả vẻ đau đớn trên khuôn mặt lập tức biến mất sạch sẽ.
- Đại ca ca, ta không khó chịu, thật đó, một chút cũng không có.
Nghe nói như thế, Thần Dạ thiếu chút nữa rơi nước mắt, trong lúc lơ đãng, lực đạo cầm tay Linh nhi mạnh thêm vài phần.
- Đại ca ca, cám ơn ngươi, nhiều năm như thế trừ mẫu thân ra, ngươi liền là thật tâm đối tốt với ta nhất.
- Sau này ta sẽ vẫn đối tốt với ngươi như vậy!
Thần Dạ cố nén nước mắt nói.
- Có thật không? Đại ca ca sau này liền đối tốt với ta như vậy?
- Tại sao lại không chứ?
Đối mặt với tiểu nữ hài nhi nhu thuận mà có hiểu biết, Thần Dạ đã từ sâu trong nội tâm có một loại tình cảm thương tiếc, thủ hộ nàng một đời như thế cũng là nguyện ý.
Nghe được Thần Dạ nói như vậy, Linh nhi hân hoan cười, cho dù ánh mắt chính là ảm nhiên nhưng không ngăn được nụ cười nở rộ. Nhưng là không biết nghĩ đến điều gì, nụ cười lập tức biến mất không thấy gì nữa, cả người cũng không có nửa điểm thần thái.
- Linh nhi, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, hết thảy đều sẽ tốt hơn.
Trong lòng Thần Dạ thở dài:
- Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ để cho ngươi mạnh khỏe.
- Ta dĩ nhiên tin tưởng Đại ca ca rồi.
- Tốt lắm, vậy ngươi nghe lời của ta, không cần nghĩ nhiều.