Đế Quân
Chương 369 : Quay lại Đế Đô (2)
Ngày đăng: 06:21 22/04/20
Cũng vào sáng sớm này, một thân ảnh thân ảnh, từ đằng xa lướt tới nhanh như điện, không bao lâu liền xuất hiện ở trước cửa thành Đế Đô.
- Thần Dạ!
Trông thấy đạo thân ảnh này, tất cả các binh sĩ thủ thành, khuôn mặt vốn lạnh lùng kia trong đồng tử lập tức hiện lên ra sát ý lạnh lùng và ngưng trọng cực độ.
Không đợi các binh sĩ mở miệng nói gì đó, Thần Dạ trực tiếp đi về hướng cửa thành, vừa đi vừa nói:
- Các ngươi không phải đối thủ của ta, cho nên không bắt được ta đâu, hiện giờ ta còn không muốn đại khai sát giới, mời các ngươi ngàn vạn không nên hành động thiếu suy nghĩ, không nên ép ta ra tay.
Thanh âm lạnh lùng như hàn băng, khí tức phát ra càng tràn ngập hàn ý vô biên, khiến cho tất cả các binh sĩ, toàn bộ đều nhìn không được phải rút về, trong lúc nhất thời, không người nào dám tiến lên, cứ trơ mắt ếch ra nhìn Thần Dạ đi vào trong Đế Đô.
- Đội trưởng, chúng ta thật sự không động thủ sao?
Thẳng đến sau khi bóng lưng Thần Dạ biến mất, mới có một binh sĩ cẩn thận nói.
- Chúng ta động thủ thì đã sao? Bất quá chỉ là chịu chết thôi! Hắn đã trở về rồi, những chuyện khác cũng không đến phiên chúng ta quản nữa, lập tức truyền tin tức đi, nhiệm vụ của chúng ta cũng xong rồi!
- Vâng
Lập tức có binh sĩ nhanh chóng chạy vào thành, hương đi chính là chỗ hoàng cung.
Trong những sự lạ lẫm này, Thần Dạ cũng trông thấy những thứ mình quen thuộc, đối mặt với những ân cần và sốt ruột kia, hắn đều nhẹ nhàng lắc đầu, lộ ra nụ cười tự tin.
Những năm gần đây, sâu trong lòng thiếu niên này đã tự đeo trách nhiệm cứu vãn gia tộc và giải cứu mẫu thân lên lưng mình, vì đạt thành, hắn lẻ loi một mình, xông vào Thiên Địa mênh mông, đao kiếm trong huyết quang, mấy lần thừa nhận máu tươi tẩy lễ.
Tới hôm nay, mặc dù không thể lột xác như tằm phá kén, nhưng lòng của hắn lại càng thêm kiên định.
Thần Dạ cho tới bây giờ đều không tin mệnh, nhưng vào lúc này lại không thể không tín, lạc ấn mà trời xanh khắc lên thân mọi người, tựa hồ, cũng không dễ dàng bị xua tan như vậy. . . .
Nếu không phải vậy, sao lại có chuyện lặp lại phát sinh thế này?
Trong đầu, lập tức tràn ngập một cổ cảm xúc không hiểu. . . . Thần Dạ minh bạch, đây là không cam lòng sâu trong nội tâm hắn. Đó là không cam lòng sau khi một mực vẫn cố gắng, đến cuối cùng lại phát hiện thứ gì cũng không thay đổi.
Bất quá lúc này, ngoài không cam lòng ra, Thần Dạ cũng không xen lẫn các cảm xúc khác, bởi vì, sở dĩ còn không triệt để cải biến, là do mình cố gắng không đủ.
Nếu như tất cả đều quy cho vận mệnh, như vậy, đường tương lai sẽ càng thêm khó đi! Thần Dạ tin tưởng chính mình, nhất định có thể thay đổi Càn Khôn!
Lúc tia sáng mặt trời rốt cục đột phá đường chân trời, treo trên không trung thì Thần Dạ đã đến bên ngoài hoàng cung, đến trên quảng trường cực lớn kia.
Mà theo hắn đến, bầu trời vốn trong xanh lại phảng phất như có mây đen đè vậy, lập tức, khí tức áp lực vô tận như cuồng phong cuốn về phía chân trời, khiến, sắc mặt của mọi người, cũng nhịn không được trở nên ngưng trọng.