Đế Quân
Chương 381 : Huynh đệ gần nhau, không sợ thiên hạ! (2)
Ngày đăng: 06:21 22/04/20
- Hô!
Thần Dạ nhẹ thở ra một hơi, chợt nắm lấy tay hai vị huynh đệ, cười nói:
- Huynh đệ gần nhau, không sợ thiên hạ! Có các ngươi ở bên cạnh thật là tốt quá!
- Huynh đệ gần nhau, không sợ thiên hạ, nói rất hay!
Diệp Thước cười to, mặt hướng về phía Linh tiên sinh, nói:
- Mỗi một năm hoàng triều Đại Hoa có biết bao nhiêu cao thủ, mặc dù đếm không hết nhưng ta lại chưa bao giờ đại chiến với cao thủ Thông Huyền.
- Hắc hắc, Diệp Thước, ngươi đừng quên trước khi quay trở về, ta đã gặp được một vị cao thủ Thông Huyền, mặc dù cảm ứng được người này rất cường đại, nhưng cuối cùng ta vẫn toàn thân quay trở về.
Thiết Dịch Thiên há miệng cười một tiếng đi về phía Linh tiên sinh, vừa đi vừa nói:
- Giờ người nào tới trước đánh với tiểu gia ta mấy chiêu, để cho tiểu gia biết được cái gì gọi là Thiên Ngoại Thiên, Nhân Ngoại Nhân, nếu không tiểu gia vẫn sẽ kiêu ngạo như vậy, thế thì thật không tốt.
- Muốn chết!
Bộ dáng không xem ai ra gì trong mắt như vậy làm cho ánh mắt của Linh tiên sinh khẽ run lên, cước bộ khẽ động trực tiếp hiện ra trước người Thiết Dịch Thiên.
Song còn không đợi hắn có bất kỳ cử động gì, Diệp Thước đã quỷ dị biến mất không thấy gì nữa, khi xuất hiện lần nữa thì quạt trắng đã mở ra, giống như lưỡi giao sắt hung hăng cắt về phía sau lưng của Linh tiên sinh.
- Hắc hắc!
Thiết Dịch Thiên quái dị cười một tiếng, bàn tay nắm chặt, thiết côn khổng lồ xuất hiện sau đó đập xuống đầu của Linh tiên sinh.
Vừa ra tay liền biết được hai người này không giống bình thường. Hai năm không gặp, mà tu vi của Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên đã đạt tới cảnh giới Trung Huyền thất đoạn….
- Người nào?
Trầm Nhất Sơn gầm lên.
- Thiên Nhất Môn các ngươi nên có một chút tiền đồ đi, chỉ là ba người trẻ tuổi mà cũng muốn hai cao thủ Thông Huyền cùng nhau ra tay hay sao?
Từ sâu trong hoàng cung, một đạo thanh âm thanh túy từ từ truyền đến.
- Nếu như bổn tọa không đoán sai thì ngươi hẳn là người của Kiếm Tông phải không?
Huyễn tiên sinh kia bỗng nhiên xoay người, ánh mắt nhìn chằm chằm về chỗ sâu trong hoàng cung kia, trầm giọng quát hỏi.
- Nếu như đã biết thì nên đàng hoàng một chút đi, bằng không thì… người của Thiên Nhất Môn không hề được Kiếm Tông bọn ta để trong mắt đâu.
- Hắc hắc…
Huyễn tiên sinh tức giận cười:
- Tiểu bối, nếu như trưởng bối Kiếm Tông của ngươi ở chỗ này thì có lẽ bổn tọa còn có thể kiêng kỵ mấy phần, còn chỉ bằng ngươi thì đừng có mơ. Nếu như không phải bổn tọa cho Kiếm Tông mặt mũi, ngươi cho rằng ngươi có thể núp ở trong hoàng cung này sao?
- Những lời nói này của ngươi ra sẽ nói rõ cho trưởng bối Kiếm Tông của ta biết, đến lúc đó…
- Không cần đến lúc nào nữa, ngươi cũng không có mạng để đợi đến lúc đó đâu!
- Có phải không?
Kiếm khí ngăn cản ở trước người Trầm Nhất Sơn đột nhiên giống như thủy triều phô thiên cái địa tuôn ra, vào thời khắc này một thân ảnh ở sâu trong hoàng cung dữ dội lướt ra, sau mấy hơi thở đã xuất hiện trước người Trầm Nhất Sơn.