Đế Quân
Chương 384 : Huyết chiến (2)
Ngày đăng: 06:21 22/04/20
- Hãy bớt sàm ngôn đi, trước tiên cứ đánh chết Trầm Nhất Sơn đã, sau đó chúng ta mới có thể rút đi.
Lời này nghe vào trong tai hai người Diệp Thước, không thể nghi ngờ chính là một câu nói nhảm, cho dù Trầm Nhất Sơn bị đánh chết nhưng vẫn còn lại hai đại cao thủ Thông Huyền liên thủ, bốn người bọn họ cộng thêm cả quỷ thi cũng khó có thể toàn thân mà rút lui.
Hai người này chính là huynh đệ sinh đôi, nếu nói bọn họ không có kỹ thuật cùng nhau đánh tinh xảo thì có ai sẽ tin chứ?
Hôm nay chẳng qua là bởi vì bị nữ tử hắc y che mặt kiềm chế, bởi vì còn đang cố kỵ thân phận của nàng nên Huyễn tiên sinh vẫn không hạ đòn sát thủ, nếu như Trầm Nhất Sơn thật sự bị giết thì cục diện này sẽ càng thêm nghiêm trọng.
- Dịch Thiên, ngươi đi trợ giúp Thần Dạ đi!
- Diệp Thước, ít nói lời vô ích đi, chúng ta không có quá nhiều thời gian đâu.
Tử mang dữ dội tuôn ra, giống như màn trời bao phủ ở phía trên mành đất mà Thần Dạ cùng Linh tiên sinh đang đại chiến, từng đạo năng lượng cường đại chớp động đang hung tợn quanh quẩn ở trong nơi này, trong lúc nhất thời nơi này phảng phất như là một không gian độc lập.
Mi tâm của Linh tiên sinh chợt kéo căng, cười to nói:
- Tốt, ngươi muốn ngăn chặn bổn tọa vậy thì bổn tọa sẽ giết chết ngươi trước, ta muốn xem thử vật này còn có thể giam giữ được bổn tọa ở bên trong hay không.
- Muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy đâu!
Thần Dạ cười lạnh, bàn tay khẽ động, thủ chưởng khổng lồ nhanh chóng tạo thành hình ở trước mặt người kia, khí tức cực nóng bao xung quanh, bàn tay trong suốt kia mạnh mẽ đập về phía Linh tiên sinh.
Cùng lúc đó tâm thần của Thần Dạ khẽ rung động, trong phút chốc tóc của hắn, đồng tử của hắn đều bị tuyết trắng bao phủ, trắng tuyết cả một mảnh!
Ngay lúc cự chưởng sắp rơi xuống, bạch quang sáng chói của Thiên Đao mang theo đao mang phách đạo khuếch tán ra hơn mười trượng, nhanh chóng bổ về phía lồng ngực của Linh tiên sinh.
Ở nơi xa, sắc mặt của hoàng đế đã vô cùng ngưng trọng, ba nơi đại chiến, hắn không thể nghi ngờ chính là mang tâm thần của mình đặt ở trên người của Thần Dạ, biểu hiện của người kia thật sự khiến hắn rất rung động.
Cảnh giới Trung Huyền thì có thể thôi, nhưng dưới một kích của cao thủ Thông Huyền, Thần Dạ không chỉ không chết mà lại còn có thêm sức lực để đánh một trận…
Điều này khiến trong lòng hoàng đế rất là bất an!
- Thần Nguyên, nếu hôm nay Thần Dạ không chết mà rời đi, ngươi cùng trẫm…
Thần Nguyên cúi đầu, có chút cung kính nói:
- Bệ hạ cứ yên tâm, cho dù hôm nay Thần Dạ có sống sót rời đi thì hai cánh và vây thế của hắn đều bị chấm dứt, ngày sau hắn cũng sẽ không mang phiền phức đến cho bệ hạ nữa.
Nghe vậy hoàng đế liền hít một hơi thật sâu, tựa như trong lòng thư thái một chút, trong lời nói lại bày ra uy nghiêm của cữu ngũ chỉ tôn:
- Tuy là thế nhưng diệt cỏ mà không diệt tận gốc, hậu hoạn vô cùng!
Thần Nguyên cười nhạt nói:
- Mặc dù vẫn còn gốc nhưng sau này trưởng thành cũng chỉ là một cây cỏ dại mà thôi, bệ hạ cần gì phải lo lắng chứ?
Hoàng đế bỗng nhiên nghiêng người, ánh mắt như điện nhìn về phía Thần Nguyên, thanh âm ngưng đọng nói:
- Thần Nguyên, ngươi đừng quên Thần Dạ cũng từng là một gốc cây cỏ dại.