Đế Quân
Chương 395 : Con đường tương lai (2)
Ngày đăng: 06:21 22/04/20
Cái này, Tà Phong liên tục cười khổ:
- Nha đầu, tiểu thiếu gia của con đối với con cực kỳ lo lắng, lại cũng cực kỳ mẫn cảm, con cho rằng nếu lão phu không mang con rời đi được.... thì hắn sẽ thả con đi sao? nếu để cho hắn gặp được lão phu, chỉ sợ sẽ gây ra phiền toái càng lớn hơn nữa.
- Hừ, ngài cũng biết là phiền toái sao.
Tiểu Nha sẳng giọng:
- Hai người cuối cùng rồi cũng sẽ gặp lại, bây giờ chỉ là một chút phiền toài, từ nay về sau ta xem tiểu thiếu gia có đánh ngài răng rơi đầy đất hay không.
- Ha ha!
Tà Phong cười lớn:
- Nếu như có một ngày như vậy, lão phu cao hứng con không kịp thì sao lại cho rằng đó là phiền toái cơ chứ? Thời gian không còn sớm nữa, nha đầu, mau trở về thôi.
- Có thể trở về với ngài, nhưng ngài phải đáp ứng con, ba năm sau con muốn lên Thiên Nhất Môn với tiểu thiếu gia.
- Đó là tất nhiên!
Tà Phong vung tay áo lên, hai đạo thân ảnh tựa như u linh biến mất trong hư không.
Còn lại ba huynh đệ Thần Dạ vẫn ngẩn người tại chỗ, hơn nửa ngày sau mới nhìn nhau cười khổ, cao thủ thần bí này thật sự làm người khác bị chấn động quá lớn.
- Thần Dạ, tiểu Nha nhà ngươi thật sự là quá nghịch thiên.
Thanh âm của Diệp Thước kinh hô, hắn và Thiết Dịch Thiên cũng coi như là hiểu rõ tiểu Nha, thế nhưng thật không thể nghĩ đến chỉ có hai năm liền xuất hiện biến hóa như vậy, những lời nói này cũng thật sự là quá khoa trương…
Thần Dạ lắc đầu cười cười, hắn biết rõ Diệp Thước cố ý nói như vậy là muốn cho mình an tâm một ít, từ trong lời nói của Tà Phong cũng có thể nghe ra hắn rất sủng ái tiểu Nha, chỉ là đối phương rất thần bí, mà nhất là tà khí kia…
Trong lòng Thần Dạ lại lần nữa xuất hiện một dòng nước ấm, Diệp Thước không nói ba năm sau gặp lại ở hoàng cung mà lại nói ở Thiên Nhất môn, ý tử hắn muốn biểu đạt hắn biết được tâm tư của mình.
Nhưng biết thì biết được, một khi hắn đã quyết thì không thể thay đổi!
- Còn nhớ rõ giấc mơ hồi nối khố của chúng ta chứ?
Lúc gần chia xa, huynh đệ ba người lại cùng nhau nói ra vấn đề như nhau, khi đối mặt lại cười to một hồi, chợt tiếng cười bay thẳng đến chân trời, câu nói thời nối khố kia vẫn kéo dài mãi không tiêu tan.
- Cả đời này, vô luận có thế nào thì chúng ta cũng phải đứng ở chỗ đỉnh phong nhất ở thế gian này, đi xem thử phong cảnh nơi đó đến tột cùng là xinh đẹp hay chỉ là một mảnh huyết tinh!
- Diệp Thước, Thiết Dịch Thiên ta đi trước một bước đã!
Thần Dạ cười to, lách mình trực tiếp lao về hướng Bắc Vọng sơn, một lát sau thân ảnh của hắn liền biến mất không thấy gì nữa.
- Diệp Thước, vẫn như cũ, ta đi trước đây.
Thiết Dịch Thiên cũng cười to một tiếng, giẫm chân bay về phía phương hướng hắn đã lựa chọn, tốc độ cực kỳ nhanh.
Một lát sau Diệp Thước thu hồi ánh mắt ở trên người hai vị huynh đệ, sau khi rời khỏi cũng để lại tiếng cười to quanh quẩn đâu đó.
Ba đạo tiếng cười như sấm sét cuồn cuộn, vẫn luôn luôn quanh quẩn khắp nơi!
Màn đêm đã rơi xuống, trên Bắc Vọng sơn, Thần Dạ đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn, nhớ về năm đó, vô luận là một đêm mẫu thân bị mang đi, hay là một lần nữa từ nơi này bắt đầu rời khỏi đế đô cũng chưa từng cảm thấy quá cô độc như thế.
Đánh một trận ở hoàng cung, Thiên Đao cùng điện Cổ Đế đã bị tiêu hao quá lớn khiến Đao Linh lại lần nữa bắt đầu ngủ say, giờ phút này, trên thân Thiên Đao đã không còn quang mang bạch sắc chói mắt và phách đạo như ngày thường nữa rồi.
Tia sáng đã tản đi khiến Thiên Đao lại trở lại bộ dáng lúc ban đầu khi Thần Dạ nhìn thấy, bị tàn phá khắp các nơi, dấu vết rỉ sắt đủ chỗ, duy nhất có một chỗ bất đồng chính là từ khi bắt đầu có quan hệ chung đụng lẫn nhau, bất kể là Thiên Đao có tiêu hao đến trình độ như thế nào thì Thần Dạ vẫn có thể cảm ứng được nó và huyết mạch của mình vô cùng tương liên.