Đế Quân

Chương 452 : Long tranh hổ đấu (2)

Ngày đăng: 06:22 22/04/20


Ở trên giữa không trung, một đầu Cự Hổ phe phẩy hai cánh, toàn thân tản ra hung uy ngập trời, gắt gao ngó chừng phía trước, một luồng sát ý kinh thiên điền cuồng quay cuồng trên trời, giống như nước bị đun sối.



- Tiểu huynh đệ, cho ngươi mượn sức lực linh hồn, hãy giúp ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng đã!



Lúc Thần Dạ đánh giá Cự Hổ, thanh âm Hắc Long đột nhiên vang dội, trong nháy mắt một đạo hắc sắc hào quang phá thiên mà đến, cuối cùng tất cả đều rót vào bên trong sức lực linh hồn của Thần Dạ.



Giờ khác này cảm giác đau đớn kịch liệt làm ngươi ta đau đến không muốn sống xuất hiện, lúc này một sức lực cường đại nồng nặc vợt khắp ở bên trong sức lực linh hồn của hắn…



- Hống!



Theo cảm giác cường đại càng lúc càng lớn, đến cuối cùng Thần Dạ không nhịn được mà ngửa mặt lên trời huýt sáo, tiếng long ngâm tựa như kiếm ra khỏi vỏ làm chấn động thiên địa.



Cự Hổ đang ở trên giữa không trung vào lúc này cũng phát hiện phía dưới có động tĩnh, trong hai tròng mắt giống như chuông đồng của nó xuất hiện một vẻ hung lệ, sát ý kinh thiên hóa thành hơi thở bén nhọn, vừa cử động liền giống như long trời lở đất.



- Ầm!



Cả vùng đất này, khi Cự Hổ chuyển động thân mình liền giống như bị sụp đổ, từng đạo ngưng ra hình sóng biến dữ dội lao về phía Thần Dạ, nhìn nhu một kích bình thảnh không có gì lạ, dĩ nhiên là ngay cả không gian cũng dần dần bị bóp méo.



Cho dù còn cách Thần Dạ khá xa nhưng vẫn để cho hắn cảm giác được có một áp lực không có giới hạn.



Một đôi cánh Cự Hổ này quả nhiên là rất mạnh lớn!



Nhìn công kích càng ngày càng tới gần kia, sắc mặt của Thần Dạ cũng trở nên vô cùng ngưng trọng, bất quá cũng không hề có cảm giác sợ hãi, bây giờ hắn bởi vì được Hắc Long trợ giúp nên trở nên vô cùng cường đại.



Năm đó Hắc Long có thể đánh bại Cự Hổ hai cánh, hôm nay người này bất quá chỉ là một luồng chiến ý mà thôi, nếu mình không thể đánh bại một kích này, vậy thì cái này cũng quá mức vô năng.



- Chạy trở về đi!




Thân ảnh một Long một Hô khổng lồ, dùng phương thức dã man nhất, nguyên thủy nhất nặng nề đụng vào nhau ở giữa không trung.



Mấy trăm năm đã qua, cho đến lúc này Hắc Long và Cự Hổ đã sớm bỏ mạng, nhưng chấp niệm để lại của mình lại muốn phân ra thắng bại tuyệt đối, lần này chính là cơ hội duy nhất cũng là cuối cùng của bọn họ, cho nên cuộc chiến song phương, Hắc Long có thể mượn nhờ sức lực linh hồn của Thần Dạ, nhưng tuyệt đối không đồng ý để Thần Dạ dùng phương thức của hắn tới tham dự trận đại chiến này.



Sau khi hiểu được cái này, trong lòng Thần Dạ cũng vô cùng bất dắc dĩ, bất quá hắn cuối cùng cũng nhận rõ được sự cao ngạo của Long và Hổ.



Từng vòng sáng năng lượng hư ảo như sóng nước, trong nhảy máy đụng vào liền điên cuồng lan ra, dao động mãnh liệt kia gần như là một loại ản mòn, cứng rắn đánh nát hết mọi thứ ở xung quanh.



Chỉ có hai chùm tia sáng đang dùng phương thức giằng co ở trong mảnh đất hỗ loạn này, cật lực cắn nuốt lẫn nhau!



Từng đợt tiếng nổ mạnh không ngừng vang dội, kèm theo thanh âm vang lên, công kích của bọn nó hoàn toàn là lấy cứng chọi cứng.



- Hống!



Chỉ chốc lát sau Cự Hổ hai cánh chợt rống to một tiếng, mũi nhọn hung ác lại đại thịnh ở trong mắt hổ kia, đuôi dài giống như sắt tiên đột nhiên hóa thành một đạo lợi kiếm bắn mạnh tới.



- Ngâm!



Thanh âm rồng ngâm kinh thiên động địa vang dội lên, Cự Long xoay quanh, đuôi rồng tựa như búa khai thiên, không chút khách khí bổ vào trên đuôi cọp như roi sắt kia.



- Oành!



Kịch liệt chạm vào nhau làm cho hai thân ảnh đều mãnh liệt run rẩy một chút, chợt thân ảnh của hai Long và Hổ đều trở nên cực kỳ mở ảo, nhìn qua giống như bất cứ lức nào cũng có thể biến mất.



Lấy cứng chọi cứng, thật không thể tưởng tượng nổi!