Đế Quân
Chương 456 : Thiên Ma Tông (2)
Ngày đăng: 06:22 22/04/20
- Đại khái cũng là như thế, bất quá cũng không phải là tái hiện Thiên Ma Tông mà là làm một tông phái riêng của mình, muốn nhìn thử là ai thâu tóm ai.
Mạc Lăng Sơn nói:
- Những năm gần đây hai thế lực này một mực tranh giành cắn xé lẫn nhau, nhưng thực lực hai bên không hơn kém nhiều lắm cho nên cũng không có kết quả gì cụ thể. Ai ngờ ước chừng mấy năm trước, Âm Liên tông đột nhiên xuất hiện một gã đệ tử thiên tài, thiên phú cực kỳ đáng sợ, theo phỏng đoán thì hiện tại tên thiên tài này ít nhất đã có tu vi ở cảnh giới Lực Huyền.
- Mà cho dù Âm My mượn hành trình Long Huyết đầm lần này cũng chỉ có thể nâng tu vi lên cảnh giới Thông Huyền cửu đoạn mà thôi, tiếp theo Âm Quý tông tranh giành với Âm Liên tông, chắc chắn Âm Quý tông sẽ bị sát nhập vào bên trong Âm Liên tông, cái này…
Mày kiếm của Thần Dạ khẽ nhảy lên, cười nhạt nói:
- Như vậy thì Âm Mị tông chủ hẳn là đã sớm dự đoán trước!
Sau khi gặp mặt Mạc Lăng Sơn đứng đầu bốn thế lực ở Hiên Quang thành, Âm Mỵ đã tới tìm Tử Huyên, xem ra lúc ấy Âm Mỵ đã có ý tứ này rồi.
Cũng không biết Âm Mỵ lấy tự tin lớn như vậy ở đây, xác định Tử Huyên có thể thắng được vị cao thủ của Âm Liên tông, phải biết rằng ngay lúc đó Tử Huyên cũng chỉ ở cảnh giới Thông Huyền bát đoạn mà thôi.
Cho dù ngày đó Tử Huyên dễ dàng đánh bại Chung Luyện, phần thực lực này sợ rằng lúc ấy, bao gồm Mạc Lăng Sơn ở bên trong cũng sẽ không cho là Tử Huyên có thể đánh bại cao thủ Lực Huyền.
Nhưng theo hành động của Âm Mỵ thì nàng tựa hồ vô cùng tin tưởng, Tử Huyên có thể đánh một trận với vị cao thủ của Âm Liên tông kia, cái này thật là kỳ quái!
- Cũng không phải là Âm Mị tông chủ có khả năng dự đoán trước, mà là nàng dựa vào ta mà chiếm được lòng tin cường đại nhất.
Tử Huyên lại một lần nữa nói, mà ngôn luận lần này làm cho hai người Thần Dạ cùng Mạc Lăng Sơn đều giật mình.
Từ trong lời nói, bọn họ có thể nghe nghe, dường như Tử Huyên cùng Âm Quý tông, hoặc là Âm Liên tông, hay là Thiên Ma Tông đã sớm không còn có mối quan hệ không tầm thường.
Nhìn hai người đang kinh ngạc, Tử Huyên thản nhiên nói:
- Âm Mị Tông chủ, giải linh còn cần người hệ linh. Ngươi cũng biết đấy, ba người bọn họ, dùng Thần công tử làm chủ, ngươi nếu có thể thuyết phục công tử thì hẳn sẽ không có vấn đề gì nữa.
Thân thể Âm Mị run rẩy, sau nửa ngày giống như nghĩ thông suốt gì đó, trong ánh mắt lộ ra vài phần khác thường. . . .
Mạc gia, hậu viện!
Trong tiểu viện thanh tĩnh, ánh trăng sáng tỏ tự phía chân trời chiếu xuống, khiến thân ảnh hai người trở nên có chút thon dài. . . .
- Thần Dạ, sao còn chưa đi nghỉ?
Nghiêng đầu nhìn qua giai nhân xinh đẹp gần trong gang tấc, Thần Dạ vui cười:
- Ta suy nghĩ ah, Tử Huyên cô nương đối với chuyện gì cũng không để tâm, hôm nay sao lại bị Mạc Lăng Sơn mà đồng ý trở về xem trước một chút thế?
Biết rõ lời này mang theo hương vị trêu chọc, nhưng khuôn mặt Tử Huyên vẫn nhịn không được lộ ra một vòng ửng đỏ, bởi vì, cho tới bây giờ, Thần Dạ chưa từng dùng loại này ngữ khí này nói chuyện với nàng, như vậy liền tỏ vẻ khoảng cách giữa hai người đã gần thêm một bước.
Tuy nói, trong nội tâm Tử Huyên tới giờ cũng chưa từng có hy vọng xa vời, nàng cũng có lý trí, nhưng đối mặt với Thần Dạ bộ dạng như vậy, nói không kìm lòng được thì có vẻ hơi khoa trương, nhưng trong lòng có cảm giác điềm mật, ngọt ngào lại là thật.
Như thế một lát sau, Tử Huyên nói:
- Mạc Lăng Sơn làm người không tệ, lúc đối mặt với cương thi lão nhân kia hắn không bỏ đá xuống giếng, ngược lại còn toàn lực giúp đỡ, chỉ điểm này thôi cũng đáng cho chúng ta giúp đỡ rồi.
- Nói không chừng, hắn đây là đang tìm vợ cho con hắn đấy chứ, Tử Huyên, ngươi phải cẩn thận đấy!
Thần Dạ lại cười trêu tức nói.