Đế Quân

Chương 461 : Thánh nữ Tử Huyên (1)

Ngày đăng: 06:22 22/04/20


Đạp lên con đường bằng đá này, có lẽ mới coi như chính thức tiến vào phạm vi Khiếu Lôi Tông, trong không gian bốn phía đều có Lôi Đình chi lực lặng yên bạo lao qua.



Thần Dạ nếu không phải thân thể cường hãn cứng cỏi thì sợ rằng bước vào đâu phải luôn dùng huyền khí năng lượng đi chống cự, nếu không khó mà lên núi được.



- Quả nhiên là hảo thủ đoạn, chỉ riêng một chiêu này thôi đã giảm bớt đi phải dùng người để phòng thủ rồi. . . .



Thần Dạ buông tiếng thở dài, bất quá, với hắn mà nói, đây cũng là chuyện tốt, Lôi Đình chi lực bá đạo cũng có hiệu quả đoán thể, dùng tu vị thân thể hắn thì năng lượng bình thường khó có thể kích thích được nữa rồi.



Như vậy từng bước một đi đến chỗ tông môn Khiếu Lôi Tông, Thần Dạ sẽ được ích lợi không cạn. . . .



So với Thần Dạ, Tử Huyên thoạt nhìn còn thần kỳ hơn nhiều.



Từ trong mặt đất, trong hư không, đại lượng lực lượng Lôi Đình chen chúc mà đến, lúc bao lấy Tử Huyên thì trong cơ thể của nàng liền tự có một đạo hào quang màu tím thiểm lược mà ra, chợt, giống như tạo thành một phương vòng xoáy vậy, những Lôi Đình lực lượng kia đều bị hấp thu vào, sau đó dần dần tràn vào trong cơ thể Tử Huyên.



Có thể khiến Lôi Đình lực lượng bá đạo trở thành như Thiên Địa linh khí để hấp thu, có thể nghĩ, Lôi Đình chi lực vốn có của Tử Huyên cường đại đến bực nào.



- Ngươi đừng nhìn ta như vậy, chỉ là từ nhỏ ta đã lớn lên ở đây, hơn nữa lôi thuộc tính, công pháp không giống người thường, cho nên đã thành thói quen rồi!



Tử Huyên lạnh nhạt nói:



- Càng hướng lên, Lôi Đình chi lực se càng thêm nồng đậm, Thần Dạ, ở chỗ này một thời gian ngắn, đối với tu vi, cùng với tu vị thân thể của ngươi đều sẽ có chỗ tốt rất lớn đấy.



Có lẽ là đã đến Khiếu Lôi Sơn Mạch, có lẽ là khiến Thần Dạ dần thích ứng với Lôi Đình chi lực nên Tử Huyên không còn chạy nhanh như trước nữa, giống như đang tản bộ vậy, không vội không chậm, từng bước một bước lên đỉnh núi.



Nghe vậy, Thần Dạ nở nụ cười, đạo lý là đạo lý này, bất quá, Khiếu Lôi Tông này hắn cũng không muốn chờ lâu, không có hắn, Tử Huyên không thích ở đây, Linh Nhi cũng không thích ở đây.



Nhưng loại thói quen này của Tử Huyên có lẽ cũng không phải chuyện tốt gì!




Chỗ ba người đang đứng hiện giờ tuy là trên đỉnh núi, nhưng cũng không phải là trên đỉnh Khiếu Lôi Sơn Mạch, phóng mắt nhìn đi, ở phía trước có một ngọn núi cơ hồ nối tiếp lấy Thiên Địa, nguy nga và khí phách.



Ngoài ra ở chung quanh còn có nhiều ngọn núi không biết cao đến bao nhiêu, kể cả ngọn sơn phong dưới Thần Dạ thì tổng cộng còn có năm tòa ngọn núi, chúng giống như những vì sao, vây quanh lấy ngọn núi cao vút kết nối với Thiên Địa kia!



Nếu như Khiếu Lôi Tông không đủ cường đại, như vậy, không cách nào chiếm cứ lấy một nơi hùng vĩ như thế cả.



Tâm thần Thần Dạ ngưng ngưng tụ, trong ánh mắt có hàn ý đang điên cuồng bắt đầu khởi động, chính là do Khiếu Lôi Tông đủ cường đại nhưng năm đó lại bỏ mặc Linh Nhi nên càng khiến lòng người lạnh lẽo hơn.



- Chỗ đó, mới chính là tông môn Khiếu Lôi Tông.



Chỉ vào điểm cao kia, Tử Huyên thản nhiên nói.



- Rốt cục cũng sắp tới rồi, Tử Huyên, chúng ta đi nhanh một chút đi, để ta xem thử cái gọi là Khiếu Lôi Tông, đến tột cùng có bao nhiêu nơi kỳ dị!



Thần Dạ cười khẽ, lúc này, hắn lướt qua Tử Huyên, dẫn đầu lướt nhanh về trước.



- Thần Dạ!



Trên đỉnh núi, ánh mắt Tử Huyên lập tức lóe lên, tâm thần lạnh lùng đã duy trì hồi lâu rốt cục cũng lặng yên tiêu tan. . . .



Giữa hai ngọn núi, muốn đến được chỗ tông môn Khiếu Lôi Tông thì trước tiên phải xuống núi, sau đó lại dọc theo con đường lên núi kia lần nữa leo lên ngọn núi cao vút kia.



Khiếu Lôi Tông, quả nhiên là có chút phiền phức.



Lộ trình tuy rằng không ngừng, nhưng tốc độ Thần Dạ thập phần nhanh, cộng thêm dọc theo con đường này, người Khiếu Lôi Tông đã biết Tử Huyên trở về, cho nên cũng không có nửa điểm bố trí phòng vệ, khiến cho Thần Dạ ước chừng sau nửa canh giờ liền xuất hiện trên đỉnh núi cao kia.