Đế Quân

Chương 500 : Câu chuyện

Ngày đăng: 06:22 22/04/20


Có lẽ thấy được nghi hoặc trong lòng Thần Dạ, Tử Huyên nói:



- Lúc ấy, ta cũng đã từng hỏi qua hắn, tại sao phải buông tha. . . .



- Hắn nói thế nào?



Thần Dạ liền vội vàng hỏi, hắn cũng rất muốn biết là vì sao, đồng thời hắn từng chính tai nghe được Linh Nhi nói, nếu như bệnh của nàng tốt hơn, như vậy, cha của nàng cũng sẽ không không cần nàng nữa.



Thần Dạ còn nhớ rất rõ ràng, lúc Linh Nhi nói ra lời kia, khát vọng trong lòng nàng đã đủ để rung chuyển cả phương Thiên Địa này, đó là lòng tưởng nhớ của một đứa bé đối với phụ thân mình.



Thế nhưng người phụ thân này ra sao?



Nếu như, nếu như người nọ không có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, như vậy. . . . Thần Dạ lành lạnh cười, cái công đạo này, sớm muộn gì hắn cũng phải hướng người nọ đòi lại mới được.



Tử Huyên bi tiếu:



- Đối mặt với chất vấn của ta, hắn cái gì cũng khong nói, cũng không quay đầu lại rời đi, đến sau này, ta cũng không thể tìm được hắn nữa!



- Tâm địa quả thật đủ cứng rắn!



Đối cùng một chuyện, có lẽ có những người này sẽ làm ra cùng lựa chọn, nhưng ít ra hắn biết mình tuyệt đối không làm được.



Thần Dạ cười nhạt, chợt hỏi:



- Trong mấy năm nay, ngươi có từng nghĩ qua, một ngày kia gặp được hắn phải hỏi rõ ràng không?



- Có nghĩ, thực tế hai năm đầu, ta lúc nào cũng nhớ tới. Nhưng về sau?



Tử Huyên cười khẽ:



- Về sau ta nghĩ thông suốt, hắn đi lần này, cố nhiên là để lại cho mẹ con chúng ta nỗi đau xót khó có thể phai nhòa, cũng khiến ta nhìn rõ một người. . . . Ta càng phải cảm tạ hắn, đã dạy cho ta biết thế nào là kiên cường thật sự!



- Như thế tốt lắm.




- "Đúng vậy a, có hiểu lầm, cũng đều đã rõ ràng.



Tử Huyên thản nhiên nói:



- Lúc ấy ta phải rời khỏi Khiếu Lôi Tông, trước khi đi, đã từng gặp Tiết sư huynh một lần, cũng chỉ nói với mình hắn, mà lúc ta rời đi, bị các trưởng lão cường lưu, nếu không có sư phó, chỉ sợ cũng không thể rời đi rồi.



Chẳng biết tại sao, Thần Dạ nhẹ nhàng thở ra, nói:



- May mắn ngày đó hắn bán rẻ ngươi, nếu không, chỉ cần hắn kiên định một ít, ngươi khi đó chính là lúc yếu ớt nhất, nói không chừng. . . .



- Nói không chừng cái gì?



Tử Huyên không khỏi liếc Thần Dạ, đột nhiên trong nội tâm thật cao hứng.



Mặc dù mình đã quyết định, trong quãng đời tương lai của hắn không phải ở cùng mình, bất quá, có thể lưu lại một chỗ trong lòng hắn cũng đã phi thường vui vẻ rồi. . . .



Sáng sớm ở Khiếu Lôi Tông, cũng không giống bình thường, ánh mặt trời chiếu xuống, cả không gian trong sơn mạch đều hiện ra ngân sắc quang mang nhẹ nhàng, gọi n khiến vừa nhìn liền biết nó ẩn chứa Lôi Đình chi lực dồi dào.



Mà cho dù ở chỗ này, lúc Thần Dạ trông về phía xa Khiếu Lôi Tông cũng có thể chứng kiến, ngân sắc quang mang ở chỗ đó đặc biệt nồng đậm hơn, trong mơ hồ, đã diễn biến thành màu tím rồi.



Chỗ đó, có lẽ chính là trên không Lôi Trì.



- Đứng lại, Đại trưởng lão có lệnh, trong mấy ngày này, hai người các ngươi không được rời khỏi đây.



Vừa ra khỏi tiểu viện, hơn mười đạo thân ảnh liền từ cách đó không xa lướt nhanh đến, trong đó một người cầm đầu trầm giọng quát.



Nhìn qua những người này, Tử Huyên lạnh nhạt cười nói:



- Các ngươi nên biết, ta hiện giờ đã không quan tâm đến bất cứ người nào trong Khiếu Lôi Tông nữa rồi, nếu không muốn chết thì chớ cản đường!



- Lớn mật, trong Khiếu Lôi Tông há lại cho ngươi làm càn. . . .