Đế Quân
Chương 510 : Mỹ nhân ân!
Ngày đăng: 06:22 22/04/20
- Tiết sư huynh, ngươi lúc nào cũng học xong nói những lời lừa mình dối người này rồi?
Tử Huyên ngay cả có thể tin tưởng lần Thiên phạt chi kiếp này, Thần Dạ có thể tránh qua, song, hắn ở sau khi trọng thương căn bản không thể nào ứng đối với đại chiến tương lai.
Lấy tính tình của Thần Dạ, hắn quả quyết là không cho phép chuyện tình thất bại phát sinh, nhất là liên quan đến an nguy của Linh nhi... Nếu sơm muộn gì cũng phải đại khai sát giới, vì sao không thừa dịp cái cơ hội tốt nhất này mà động thủ đây?
- Tiết sư huynh, ngươi cách xa một chút đi, ngươi hẳn là hiểu được cái loại trạng thái này ta không cách nào khắc chế chính mình, ta không muốn thương tổn đến ngươi.
Vừa dứt lời, Tiết Vô Nghịch đều có thể từ trên người Tử Huyên nhìn thấy từng tia hỏa diễm đen nhánh!
- Ai, ta nói Tử Huyên, ngay cả người khác cũng tin tưởng ta có thể bình an vô sự, ngươi làm sao một chút lòng tin đối với ta cũng không có?
Liền ở lúc này một đạo thanh âm quen thuộc từ trong không gian phiêu đãng từ từ, sau một sát na một đạo thân ảnh từ trong lôi trì tật tốc lướt đi, một cỗ lực lượng linh hồn cực kỳ hung mãnh giống như thủy triều đem cả người Thần Dạ đều bao trùm lại, bộ dáng kia là muốn đem hỏa diễm đen nhánh ở quanh thân nàng tiêu diệt hết.
- Thần Dạ?
Nhìn thấy người ở trong gang tấc, Tử Huyên phảng phất như thân ở trong mộng, nàng nhéo cánh tay của ình, sau khi cảm giác được đau đớn mới phát hiện nguyên lai chính mình cũng không phải là ở trong mộng.
- Thần Dạ!
Tử Huyên khó kìm lòng nổi, không để ý tới nhiều người tại tràng, không để ý tới rụt rè của nhi nữ, càng thêm không để ý nội tâm chính mình kỳ thực là cũng không nghĩ làm như vậy, nàng toàn bộ đều từ bỏ, chỉ muốn ôm thật chặt người ở phía trước, vĩnh viễn không muốn buông hắn ra.
Nhìn thấy một màn này, tâm của Tiết Vô Nghịch liền rối rắm ngay trong nháy mắt, sau đó lại không có một chút khó chịu, bởi vì hắn biết tâm của nàng, chính mình không có bất kỳ cơ hội nào để đoạt lại, cho dù là người thiếu niên kia bỏ mình!
- Ta không sao, đừng khóc, thương thế của ngươi như thế nào rồi?
Nghe xong lời này, Thần Dạ rất chân thành mà gật đầu nói:
- Tiểu tử cũng là muốn đa tạ Đại trưởng lão một tiếng rồi, chỉ là đáng tiếc, lão nhân gia ngài nhắc nhở muộn một chút, sắc đẹp này bổn thiếu gia đã tiến vào rồi, ngài nói nên làm cái gì bây giờ?
- Như vậy hết thảy đều là bản thân mình tự tìm, cũng đừng oán trách cho Khiếu Lôi tông!
Đại trưởng lão nghiêm nghị cười nói.
- Oán trách? Lời này là nói như thế nào?
Mi tâm của Thần Dạ nhảy lên, chỉ chỉ vào Nhị trưởng lão đã trở thành thi thể kia, lại nhìn về phía ba người chật vật nói:
- Cả Khiếu Lôi tông này ngoại trừ vị tông chủ kia mà bổn thiếu gia chưa từng thấy ra, người còn lại tựa hồ không có tư cách để cho bổn thiếu gia tới oán trách đi?
- Nếu muốn nói oán trách, lời này về sau chỉ sợ là bổn thiếu gia muốn khuyên các ngươi thôi, được rồi, đợi đến thời điểm những người các ngươi chết đi, lại nói với các ngươi!
- Tiểu hỗn trướng, ngươi cuồng vọng.
- Ít nhất ở chỗ này chúng ta có tư cách này!
Thần Dạ chợt tiến lên một bước, rõ ràng từng đạo lực lượng lôi đình ở chung quanh thế nhưng cũng giống như con mèo nhỏ nghe lời hướng xung quanh hắn nhanh chóng dữ dội tuôn ra...
Lôi đình đầy rời quay ở xung quanh thân thể của Thần Dạ, liền giống như là cánh tay của hắn, giữa lôi hồ thiểm thước vang dội ra thanh âm hô khiếu dữ tợn...