Đế Quân
Chương 521 : Đuổi giết (2)
Ngày đăng: 06:23 22/04/20
- Đông!
Sát na va chạm có thanh âm cực kỳ trầm muốn nhanh chóng truyền ra, ba
động cuồng mãnh để cho không gian này cũng là bị khuấy đến sôi trào lên.
Ở trong loại hỗn loạn này hai cánh tay mang theo ngân hắc quang mang của Thần Dạ cũng là nhanh chóng ảm đạm xuống, đến cuối cùng giống như điểm
sáng bị sinh sôi vỡ ra, cả người hắn như diều đứt dây mà hướng về mặt
đất phía sau rơi xuống.
Hiển nhiên ở trong một kích kia, Thần Dạ mặc dù bày ra năng lực bất phàm nhưng cuối cùng là chống đỡ không được Thanh Lăng sử dụng Lôi nguyên
lực.
Bất quá sau khi đánh tan thế công của Thần Dạ, một đạo điện quang lôi
trụ kia cũng đồng dạng là bị suy yếu đi rất nhiều, đối với Thanh Lăng mà nói đây đã đầy đủ rồi, đối thủ dưới trọng thương nhưng chịu không được
một lần tiến công nữa của nàng.
- Tiểu hỗn đản, đi tìm chết!
Điện quang lôi trụ kia ở dưới tâm thần khống chế của Thanh Lăng tiếp tục giống như vô kiên bất tồi, hung hãn hướng về chỗ của Thần Dạ nặng nề
phách tới, thề phải để cho Thần Dạ không còn ở trong thiên địa.
- Thanh Lăng sư tỷ, cẩn thận!
Vừa lúc đó thanh âm ở phía ngoài vang lên, nhưng thanh âm này không xuyên qua kết giới được!
Hắc ảnh lúc trước bị đánh bay kia đã giống như quỷ mị mà xuất hiện, ở
lúc Thanh Lăng khống chế điện quang lôi trụ như muốn đuổi giết Thần Dạ,
một quyền của Quỷ thi đã là nặng nề đánh tới phía sau lưng của Thanh
Lăng.
Lần này cũng không có tử sắc huyền khí tới thủ hộ như trước, mà Thanh
Lăng cũng vạn vạn không nghĩ tới cỗ khôi lỗi kia ở lưc đạo mới vừa rồi
cư nhiên là không có nửa điểm thương tích.
- Thanh Lăng cô nương, ta đã nói sớm, ngươi quá tự đề cao mình, đáng
tiếc ngươi cho tới bây giờ đều chưa từng chân chính để trong lòng.
Phái trước, Thần Dạ nhìn như chật vật không dứt, thân ảnh dữ dội mà lướt đến, nhìn tốc độ cùng một thân khí tức của hắn căn bản không nghiêm
Nghe vậy lúc này Thần Dạ mới để mắt nhìn tới, nhất thời cười một tiếng nói:
- Như thế nào, đường đường là lời nói của tông chủ Khiếu Lôi tông cũng muốn đổi ý hay sao?
- Bổn tọa lúc nào nói đổi ý chứ, chỉ bất quá có một vật tất phải lưu lại!
Chu Uyên Nhung giảo hoạt cười một tiếng, thò tay ra nói:
- Người thiếu niên, đem Thần binh của Khiếu Lôi tông chúng ta trả về, nếu không đừng trách bổn tọa!
Thần Dạ không khỏi lắc đầu, chỗ sâu con ngươi có ý vị càng giảo hoạt hơn so với Chu Uyên Nhung hiện lên...
- Muốn Thần binh đúng không? Dĩ nhiên có thể, vốn đây chính là của Khiếu Lôi tông các ngươi, tất nhiên là trả lại.
Phảng phất sát ý của Chu Uyên Nhung để cho Thần Dạ cảm thấy không thể
làm gì, giơ tay lên, Thần binh của Thanh Lăng liền lập tức đưa tới.
Đây nhưng là Thần binh a, coi như là trên dưới Khiếu Lôi tông cộng lại,
không bao gồm ở trong Thiên Địa Hồng Hoang tháp, chỉ sợ cũng chỉ có một
hai kiện, khi nhìn thấy Thần Dạ gọn gàng như thế liền nộp ra ngoài, đám
người Chu Uyên Nhung mặc dù cảm thấy rất kinh ngạc nhưng hắn vẫn là đưa
tay ra tiếp lấy.
Bất quá Thần Dạ đưa cho không phải là Chu Uyên Nhung mà là Đại trưởng lão!
- Như vậy hiện tại chúng ta có thể rời đi chưa?
Thần Dạ từ từ lui về phía sau mấy bước, cười nói.
- Rời đi?
Chu Uyên Nhung liếc nhìn Thần binh ở trong tay Đại trưởng lão, chợt hờ hững nói:
- Tiểu tử, ngươi thật giống như đã nhầm đi, ngươi cùng Thanh Lăng đánh
một trận nhận được thắng lợi, bất quá là có thể để cho các ngươi mang về Linh nhi, mà Nhị trưởng lão cùng Ngũ trưởng lão chết đi, bổn tọa cũng
chưa nói liền quên đi.