Đế Quân

Chương 555 : Uy hiếp (2)

Ngày đăng: 06:23 22/04/20


Thần Dạ cũng nổi giận, nhảy dựng lên quát:



- Đã không có thành ý, hắc hắc, hai danh ngạch khác cũng không cần nữa, Phong đại ca, chúng ta đi, truyền tin trở về, chuẩn bị khai chiến đi!



- Tiểu tử, ngươi đang uy hiếp ta?



Chung Khiếu đột nhiên tiến lên trước!



Thần Dạ thản nhiên nói:



- Cái này không gọi uy hiếp, mà là lấy lại công đạo, ngươi cho rằng chuyện này có thể giải quyết đơn giản sao?



- Đơn giản?



Chung Khiếu giận dữ cười to:



- Hai danh ngạch tiến vào Chúng Thần Chi Mộ xem như nhẹ nhàng sao?



- Theo ý của ngươi, danh ngạch rất đáng tiền, ở chỗ này của ta, mạng càng đáng giá! Nợ nhân tình, có thể dùng nhân tình để hoàn lại, khỏa nợ nhân mạng, nhất định phải dùng nhân mạng để hoàn lại.



Thần Dạ dừng lại chút nói.



Một phen khiến sắc mặt mọi người phát lạnh, nửa ngày sau, Liễu Hàn Sơn chợt cười to:



- Nói rất hay! Nhưng tiểu tử, lão phu muốn biết, cái gọi là khoản nợ nhân mạng, chỉ bằng ngươi cũng muốn đòi lại sao?



Liễu Hàn Sơn mặc dù đang giận dữ trong lòng, nhưng vẫn tương đối thanh minh, không liên lụy bọn người Phong Kình vào.



- Chơi chữ sao?
Chung Khiếu sắc mặt trắng bệch.



Thần Dạ lơ đễnh cười cười, giơ lên một đầu ngón tay, nói:



- Cho các ngươi một phút đồng hồ để cân nhắc, phía sau còn tặng các ngươi một câu, là vật ngoài thân trọng yếu, hay là căn cơ và nhân mạng trọng yếu, cái này, có lẽ không khó lựa chọn đâu.



- Tiểu tử, ngươi rất bá đạo ah!



Hổ Lực một mực không mở miệng qua đột nhiên đứng dậy, khoảng cách hơn 10m với hắn chỉ là hai bước thôi, lúc đến trước người Thần Dạ, Thần Dạ chỉ cảm thấy như có một cột điện bằng sắt đứng trước người mình vậy.



Cùng Hổ Lực tương đối, Thần Dạ giống như một trẻ sơ sinh vậy!



- Bất quá, ngươi bá đạo khiến ta rất ưa thích, có phong cách hành sự của chúng ta, hắc hắc, bọn hắn đều nói, Hổ Sa nhất tộc ta bá đạo, nhưng thoạt nhìn, nếu so với ngươi vẫn còn kém xa, tiểu tử, ta rất thưởng thức ngươi, ngươi tên là gì?



Hổ Lực cười, lúc hé miệng, hàm răng bén nhọn sắc bén kia lộ ra như lưỡi cưa vậy.



Không giống với sự âm hiểm của Mặc Lăng, Hổ Lực cũng có vẻ hào sảng, tuy rằng hôm nay bằng hữu chưa phân, nhưng Thần Dạ cũng không quá cảnh giác hắn, lập tức cũng cười cười, nói:



- Ta gọi Thần Dạ, ngươi tốt!



- Thần Dạ, hắc hắc, ngươi cũng tốt!



Hổ Lực nghiêng cả người về phía trước, rồi hơi cúi xuống, đè thấp âm thanh mà nói:



- Thần Dạ tiểu tử, ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi sử dụng đầu óc tốt như vậy, tại sao nhân loại đều sử dụng đầu óc tốt như vậy ? Sau này giúp đỡ ta a! Tránh khỏi ta mỗi lần tiếp xúc với mấy gia hỏa kia thì cứ tự cho là không có gì, thế nhưng sau đó nghĩ lại, bà nội nó, thì đều mệt lớn.



Hổ Lực mặc dù đã hạ âm thanh xuống còn thật nhỏ. Thế nhưng âm điệu vốn có của nó thì làm sao có thể giảm xuống đến mức chỉ hai người mới có thể nghe thấy?