Đế Quân
Chương 578 : Oan gia ngõ hẹp (1)
Ngày đăng: 06:23 22/04/20
Có điều, cái này cần có được một điều kiện tiên quyết. Đó chính là, thực lực đôi bên nhất định phải sàn sàn như nhau. Nếu không, khi khác biệt quá xa, cuộc chiến đấu nghiêng hẳn về một bên thì không cách nào để cho Thần Dạ đóng vai hoàng tước tại hậu ( chim sẻ rình mồi phía sau ).
May mà, những người này bao gồm Tiết gia ở trong đó đã sớm dự liệu rằng hôm nay sẽ có một hồi như vậy, cho nên chuẩn bị rất là đầy đủ. Còn đông đảo các đôi chiến đấu khác đều còn có thể đủ thế lực ngang nhau.
Còn như bản thân bọn hắn, mặc dù tu vi là yếu hơn một chút, nhưng cũng không đến mức trong thời gian rất ngắn liền bị thua. Mà nếu bọn họ còn chạy tới, hơn nữa lại lựa chọn đánh một trận thì tự nhiên, sẽ có được con bài chưa lật cùng thủ đoạn mà bọn họ không muốn người khác biết.
Bản thân Thần Dạ, hiện tại cứ chờ đợi thì tốt hơn.
Khi suy nghĩ này xuất hiện, Thần Dạ cũng vui vẻ ở trong bóng tối mà xem cuộc chiến. Nhưng cũng không qua được bao lâu, tâm thần hắn đột nhiên khẽ động. Hắn không nghĩ lại quên đi một người.
Chung Kỳ!
Vội vàng quét mắt khắp chiến trường, sau khi nhìn quanh một vòng, hắn lại không hề phát hiện ra bóng dáng của Chung Kỳ. Vào giờ này khắc này, nàng lại không ở chỗ này.
Nét mặt Thần Dạ không khỏi nhăn lại thật chặt. Với tính tình của Chung Kỳ, nàng tuyệt đối không phải một người nữ nhân sau khi bị suy sụp về phương diện tình cảm thì sẽ lựa chọn trốn đi. Nếu như thế, trước đây nàng cũng không trở lại trên tường thành.
- Rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Chung Kỳ không có mặt, trong lòng Thần Dạ đột nhiên cảm giác được có một tia bất an...
Thời gian dần dần trôi qua, đại chiến ở gần hố sâu càng trở nên kịch liệt hơn. Đã không có thử dò xét lúc bắt đầu cùng với một chút lưu tình do vốn là không xa lạ. Mà nay, chiêu nào chiêu nấy đều là trí mạng!
Ở trong hỗn chiến đến mức này, sẽ không cho phép được có nửa phần do dự cùng mềm lòng. Nếu không, kết quả nhất định là cực kỳ bi thảm.
- Không thể để cho bọn họ có được, công tử, ngươi hãy ra nghĩ biện pháp đi.
Trong tình thế cấp bách, Tiết Hàm Hương đã quên đứt, nếu nói tu vi thật sự thì Thần Dạ có thể nào đủ sức ngăn cản Chung Kỳ cùng bạch y thanh niên kia ?
Nhưng lúc này, Thần Dạ cũng tự tin cười một tiếng. Nếu như nếu đổi lại là hai cao thủ Lực Huyền khác thì có lẽ trong lòng hắn sẽ rất kiêng kỵ, nhưng hiện tại liền không thể khác được.
Vốn từ đầu hắn đã không hề tính toán để cho Chung gia dễ dàng thu hoạch được cái chìa khóa này, hiện nay càng không thể hơn. Có điều, lúc này còn không phải lúc để động thủ ra tay.
Cứ bất động đã, nhưng khi hành động ắt sẽ để cho đối phương tốn công vô ích!
So với đám người Chung gia, ở trong giác quan của Thần Dạ, đối với bạch y thanh niên này càng có thêm sự lạnh lùng hung ác. Đương nhiên, hắn không thể đoán sai thân phận người này. Nếu không, sẽ chỉ là hận sai đối tượng.
Dừng lại giữa không trung ở trên vầng sáng kia, Chung Kỳ nhìn người bên cạnh mà nói:
- Hiện tại, ngươi nên vừa lòng chứ?
- Vừa lòng?
Bạch y thanh niên lạnh lùng nói:
- Đây là ngươi mắc nợ ta, hơn nữa, cũng là thứ mà ta nên có được thì có thể nào xem như vừa lòng. Nói thiệt cho ngươi biết, sự kiên nhẫn của ta đã sắp cạn rồi. Nếu như trong khoảng thời gian ngắn, ngươi không thể cho một mình ta câu trả lời thuyết phục chính xác thì lần thu hoạch Chúng Thần Chi Mộ này,chẳng qua cũng chỉ là bồi thường cho ta đây nhiều năm qua.