Đế Quân

Chương 67 : Một Cỗ Xe Ngựa

Ngày đăng: 06:18 22/04/20




Diệp Thước lạnh nhạt đứng thẳng. Không vì tình trạng bi thảm của ba huynh đệ giờ phút này mà lại có chút xíu thần thái biến hóa nào. Cây quạt trắng trong tay của hắn, giờ phút này, đã qua bị máu tươi nhuộm đỏ . . . .

Nhìn những người từ bốn phía đang chậm rãi áp sát lại, hắn hờ hững nói:

- Dịch Thiên, cứ rời khỏi nơi này rồi hãy nói.

- Ha hả!

Thần Dạ lau đi vết máu ở khóe miệng, cười nói:

- Nếu muốn rời khỏi đây thì không được dễ dàng . Chúng ta đều tính sai , bọn họ chuẩn bị hơn xa so với chúng ta tưởng tượng. Hôm nay, chỉ có thể đánh một trận tới cùng .

Cùng với phương hướng mà Thần Dạ ánh mắt nhìn tới, đôi mắt của Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên bỗng chốc trở nên vô cùng lạnh lùng .

Nơi đó, đang có hơn mười Hắc y nhân xuất hiện rất nhanh từ chỗ tối , khí tức từ trên mỗi người phát tán ra ngoài, rõ ràng đều ở cảnh giới Sơ Huyền Nhất Trọng!

- Với đội hình bọn họ hiện tại đã thể hiện ra ngoài, nếu như ngay từ đầu liền xuất phát , thì hiện tại chúng ta chỉ sợ đã không có lực để đánh lại . . . . Đến bây giờ mới xuất hiện đội hình cường đại nhất, bọn họ sẽ không sợ trưởng bối ba nhà chúng ta đã phát giác sao?

Nhìn hơn mười cao thủ Sơ Huyền, cho dù Thiết Dịch Thiên tự phụ cỡ nào thì không thừa nhận cũng không được. Ba người huynh đệ giờ phút này lâm vào trạng thái rất khó xông đi ra ngoài.

Diệp Thước thản nhiên nói:

- Nếu như ngay từ đầu liền có đội hình xa hoa như thế, chúng ta liền sẽ không dây dưa cùng bọn họ. Một khi có cơ hội, sẽ lập tức rời đi, bọn họ nếu muốn lưu lại chúng ta, càng khó khăn hơn.

Thần Dạ cười cười, nói:

- Đến bây giờ mới xuất hiện, tất nhiên là mạo hiểm quá đáng .Nhưng cũng không thể không nói, chỉ có như vậy mới có khả năng một lưới bắt hết chúng ta . Nói cho cùng, vẫn còn là huynh đệ chúng ta có hơi tự phụ quá đáng.

Ba người đúng là đã cho rằng như vậy. Mặc dù ngay từ đầu, đã có đông đảo kẻ địch, nhưng huynh đệ ba người đều cho rằng, chỉ bằng vào bọn chúng cùng với mấy tên che giấu kia, là vô phương lưu lại ba huynh đệ.

Nhưng không hề nhận thấy, những người che giấu lại có thể nhiều như thế, hơn nữa còn mạnh như thế!

Có lẽ, đối phương đúng là cố ý xuất hiện ra một ít nhân mã, để dễ bề kêu gọi ba huynh đệ ngay từ đầu liền không nảy sinh ý định lập tức rời đi. Người sắp xếp ở phía sau màn này, sẽ nói bọn họ trong lòng sợ hãi , đây chính là ngay cả tính cách của bọn họ đều được mưu tính vào trong đó.

Trong lòng Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên càng thêm áy náy, tất nhiên lúc bắt đầu đại chiến, bọn họ cũng đã nghĩ tới việc trước tiên phải đem Thần Dạ ra khỏi nơi này. Nhưng nói ở trong lòng thì bọn họ cũng không thấy cấp bách cho lắm . . . .

Trước mắt, nghĩ đến rời khỏi đây đều đã trở nên khó khăn!

Ba huynh đệ, Thần Dạ trọng thương, Thiết Dịch Thiên bị hai đại cao thủ Sơ Huyền nện mạnh một kích, vết thương cũng không hơn được bao nhiêu. Chỉ có Diệp Thước, xem ra tinh thần có lẽ không sai, nhưng dưới áp lực người thần bí kia nên chuyện bị thương cũng không thể tránh được.

- Thói xấu này , chúng ta sau này đều phải từ bỏ. Hiện tại, liền liều mạng đi!
Cũng bất chấp thế nào, một lần hành động như vậy đều gánh vác quá nhiều trách nhiệm. Cho nên, không chỉ có những cao thủ hiện tại đã xuất hiện , mà ngấm ngầm vụng trộm vẫn còn mai phục một số người.

Những người này sẽ không tham gia vào trong đại chiến. Sự có mặt của bọn họ chỉ là cảnh giới chung quanh, cùng với trong thời gian ngắn ngủi nhất, đề phòng ba người chạy thoát.

Đương nhiên, nếu như ba người có khả năng đào tẩu như vậy, bọn họ cũng sẽ không có hành động quá lớn. Bởi vì, đến khi tham gia vào đúng lúc đó thì về thời gian ắt phải đã giằng co không ngắn. Bọn họ cũng phải rút lui, nếu không, nếu như bị người của ba nhà bắt tại trận, bất kể là ai, bao gồm hoàng đế bệ hạ bên trong, đều không chịu đựng nổi lửa giận của ba nhà.

Nhưng đám người của Nhị hoàng tử thật không ngờ, với sự canh gác dày đặc như thế, lại có một chiếc xe ngựa như thể rất bình thường mà chạy vào trong phố lớn này.

Sự kinh ngạc của Nhị hoàng tử, so ra vẫn còn kém xa sự kinh ngạc của hai người ở trong cỗ kiệu có chóp nhọn kia.

Người tên là Càn lão kia, tu vi bản thân quá cường đại, ẩn náu trong bóng tối, không xuất hiện chân thân mà vẫn có thể dễ dàng kìm chân Diệp Thước lại. Tu vi như thế mà cho đến mới rồi, sau khi chiếc xe ngựa kia xuất hiện thì lão mới phát hiện ra.

Mà sau khi phát hiện , lão muốn ngăn cản xe ngựa tiến vào trong chỗ giao tranh thì lại phát hiện mình không làm được.

Người trong kiệu đối với thực lực của Càn lão, có hiểu biết khá rõ, chiếc xe ngựa trước mắt kia . . . . Người trong kiệu không khỏi cười khổ một tiếng:

- Càn lão, người trong chiếc xe ngựa kia là lão Vương Gia sao?

Càn lão lắc đầu, đáp:

- Không phải, nếu như là Thần Trung thì tuyệt sẽ không bình tĩnh như thế.

Nghe vậy, người trong kiệu càng cười miễn cưỡng hơn:

- Quả đúng là thật không ngờ, trong đế đô lại còn có cao thủ cường đại như thế tồn tại. Người này, rốt cuộc là ai?

Thần gia mặc dù phi phàm, nhưng không ai cho rằng, cao thủ Thần gia so sánh hơn được cao thủ hoàng thất. Thần gia trấn áp làm thiên hạ kinh động sợ hãi, đa phần là đến từ chính bản thân Thần lão gia tử.

Nếu người đang đến không phải là người của Thần gia, thì cả trong đế đô, người có thể khiến cho ông lão bên cạnh đều thập phần kiêng kỵ, ngoại trừ hoàng thất ra , tuyệt đối không thế lực nhà quyền thế nào khác có thể làm nổi.

Tuy nhiên, đây là một hành động chĩa mũi nhọn đối với Thần Dạ, đương kim hoàng đế tất nhiên không có khả năng phái người lại đây ngăn cản. Càng không phải là đến giải cứu ba người Thần Dạ .

Vậy thì, chủ nhân của chiếc xe ngựa này . . . .

Một tràng tiếng vó ngựa giòn tan, trầm bổng vang dội vào trong tai mỗi người. Sau một lát, mọi người rõ ràng phát hiện, sau khi bị tiếng vó ngựa kia bao trùm, bất cứ người nào nơi này, bao gồm cả ba huynh đệ Thần Dạ đều là thân bất do kỷ ( không thể tự mình làm chủ) mà đánh mất ý định giết người nồng đậm.