Đế Quân

Chương 737 : Trước khi rời đi (2)

Ngày đăng: 06:25 22/04/20


Bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới đường đường Lăng Tiêu Điện sẽ có cảnh tượng như hôm nay?



Có lẽ đây chỉ là tạm thời, không bao lâu nhất định có thể khôi phục, nhưng sĩ khí đã bị tiêu tán.



Người của Lăng Tiêu Điện không tiếc cấu kết người ngoài, muốn giết hại

mẫu thân của Linh nhi chỉ vì muốn lưu Linh nhi ở lại Lăng Tiêu Điện, sau khi tin tức này truyền ra ngoài khi họ đi lại trong Đông Vực thế giới,

thân phận mà họ vẫn thường lấy làm ngạo lại biến thành chuột chạy qua

đường.



So sánh với bên ngoài, không khí trong Lăng Tiêu Điện không có vẻ khẩn

trương hay uể oải, một đám cao thủ nhàn rỗi thảnh thơi, không biết là vì giả vờ cho người khác xem hay là tâm tính của bọn hắn quá tốt.



Nhưng không phải ai cũng có bộ dạng như không có việc gì.



Trong hậu hoa viên khổng lồ của Lăng Tiêu Điện, một thanh niên bộ dạng

say khướt, khuôn mặt râu ria, đang dựa vào cây cột trong lương đình, một cỗ chân khí suy sút lan tràn khắp chung quanh.



Hắn chính là Tiêu Vô Yểm!



Kế hoạch của Huyền Y chẳng những không thể giết chết Thần Dạ cùng Tử

Huyên, ngay cả Linh nhi cũng đã được cứu đi, Tiêu Lang Anh tự mình

truyền lời muốn hắn tự mình hồi tỉnh lại, nếu không tước đoạt thân phận

thiếu chủ của hắn.



Mặc dù Tiêu Vô Yểm nghĩ muốn tỉnh lại nhưng mỗi lúc tu luyện trong lòng

hắn đều hiện lên cảnh tượng kia, sau đó tinh thần của hắn không cách nào an định chuyên tâm tu luyện.



Vài ngày trôi qua, chẳng những không chuyển biến tốt đẹp ngược lại ngày

càng nghiêm trọng, đến cuối cùng người khác còn chưa buông tha nhưng

chính Tiêu Vô Yểm đã bỏ qua chính mình, hắn biết rõ chỉ cần người kia

không chết, cảnh tượng cùng lời nói kia sẽ suốt đời đi theo hắn, giày vò lấy hắn.



Một khi đã như vậy, không bằng sa đọa đi!



Đã không có thân phận thiếu chủ Lăng Tiêu Điện, hắn vẫn còn thân phận

người của Tiêu gia, thân phận này đủ cho hắn mơ màng cả kiếp sống.


Ngay khi đạo tử quang đi tới giữa không trung, lại một đạo thân ảnh chậm rãi hiện ra, người xuất hiện phía sau tu vi vượt xa tử quang, nhưng dù

vậy chỉ có thể đánh tan tử quang mà không thể lưu được người.



- Ha ha, Tiêu Lang Anh, hiện tại bổn thiếu gia thật sự muốn rời đi,

không nhọc đưa tiễn, nhưng vẫn là câu nói kia, ân oán giữa ta cùng các

ngươi ngày sau sẽ trả gấp trăm lần!



Phía chân trời, Tiêu Lang Anh chưa bao giờ cảm thấy được mình phẫn nộ đến như vậy!



Mấy hôm trước ba người Thần Dạ rời khỏi, có lẽ còn có nhiều nguyên nhân, ít nhất cũng có được hai cao thủ như Thanh Mộc lão quái cùng Diệp Mang

giúp đỡ, nhưng hôm nay Thần Dạ một mình tiến đến, với tu vi của hắn bản

thân Tiêu Lang Anh dù phát hiện nhưng lại không lưu được hắn.



Giờ khắc này trong lòng Tiêu Lang Anh không phải là chấn động cùng kiêng kỵ, mà là bất an nặng nề, cho tới bây giờ hắn đều cho rằng thanh niên

nhân kia thật không đơn giản, rất rõ ràng đó là một tai họa thật lớn.



Nhưng biểu hiện hôm nay làm cho Tiêu Lang Anh hiểu được, trước kia vẫn

cho rằng không đơn giản, kỳ thật vẫn là hắn khinh thường. Nhưng mà…



- Thần Dạ, ngươi cứ tận tình nhảy nhót đi, lão phu sẽ cho ngươi biết,

cùng Lăng Tiêu Điện là địch là chuyện ngươi hối hận nhất trong kiếp này.



Một nét cười lạnh hiện lên khuôn mặt Tiêu Lang Anh!



Trên bầu trời sơn cốc, một đạo thân ảnh như một đầu đại điểu lượn trên

không, khi sắp rơi xuống đỉnh núi đột nhiên như bị chặt đứt cánh, thân

thể nặng nề rơi xuống, trực tiếp ngã nhào.



- Không hổ là siêu cấp cao thủ cảnh giới hoàng huyền cửu trọng!



Tro bụi tán đi, Thần Dạ chật vật đứng lên, lồng ngực không ngừng phập

phồng, một lát sau nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt

càng thêm trắng bệch.



- Thần Dạ huynh đệ, ngươi làm sao vậy?