Đế Quân
Chương 740 : Phong sơn (1)
Ngày đăng: 06:25 22/04/20
Lần này trở về, mọi chuyện đều nên có kết thúc.
- Thần Dạ, không quên Hiên Quang thành đi?
Trên đường đi, Tử Huyên nhẹ hỏi.
Thần Dạ cười nói:
- Sao có thể quên, chúng ta đã đáp ứng Âm Quý Tông Âm Mỵ, giúp nàng chỉnh hợp Âm Liên Tông.
Tử Huyên nói:
- Như vậy lần này quay về Đại Hoa hoàng triều, cần đi qua Hiên Quang
thành, thời gian cũng không xê xích bao nhiêu, Thần Dạ, chúng ta làm
xong việc này sau đó tiếp tục đi Đại Hoa hoàng triều, được không?
Nghe vậy Thần Dạ thoáng cau mày, lập tức nói:
- Giúp thì phải giúp, Âm Mỵ không cần để ý tới, thái độ làm người của
Mạc Lăng Sơn Mạc gia chủ không tệ lắm, hắn đã có tâm nắm giữ hai đại
thành trì Hiên Quang thành cùng Diêu Quang thành, chúng ta không thể
khoanh tay đứng nhìn, mà Tử Huyên…?
Thần Dạ có chút dừng lại, sau đó tiếp tục nói:
- Nếu như vậy thời gian của chúng ta quá khẩn trương.
Tử Huyên lập tức nói:
- Cho nên chúng ta cần tăng thêm tốc độ, hơn nữa tu vi của chúng ta tiến nhanh, còn có Hổ Lực đại ca cùng bốn người Phong Tường, đội hình này
cũng mạnh mẽ, tin tưởng có thể rất nhanh giải quyết phiền phức của Âm Mỵ bọn họ. Như vậy chúng ta có thể đúng lúc trở lại Đại Hoa hoàng triều.
- Nói thì nói vậy, nhưng mà…
Thần Dạ nhìn Tử Huyên, một lát sau nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Tử Huyên, vì sao muội vẫn thiện lương như vậy.
Bị Thần Dạ nhìn ra dụng tâm chân chính, Tử Huyên không khỏi cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Bọn họ dù sao từng nuôi dưỡng muội, dạy một thân sở học, muội thật sự không muốn…
- Thái độ làm người cần ân oán rõ ràng, ân của họ muội đã hồi báo qua,
Thần Dạ cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng, ôn nhu cười nói:
- Tử Huyên, ngẫm lại những gì Huyền Y đã làm, nếu nàng thực hiện được,
muội cảm thấy người của Tiêu gia, người của Khiếu Lôi Tông sẽ vì cái
chết của chúng ta mà cảm thấy áy náy sao?
- Sẽ không!
Thần Dạ lãnh đạm nói:
- Cho nên hôm nay, cho dù không hủy căn cơ của Khiếu Lôi Tông, nhưng người nên giết không thể buông tha!
- Không sai, ta tới thử xem kết giới này rốt cục mạnh đến bao nhiêu!
- Hổ Lực đại ca, xem ta là được.
Thần Dạ thả người nhảy lên giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống, kết giới trong suốt, Thần Dạ có thể thấy trên đỉnh núi, trong quảng trường
lớn của Khiếu Lôi Tông, thật nhiều đệ tử theo sự dẫn dắt của trưởng bối
đang ngồi xếp bằng bên dưới.
- Biết sợ, vậy còn xa xa chưa đủ!
Thần Dạ cười lạnh, tâm thần vừa động, bàn tay hướng bên dưới đột nhiên chộp lên, lớn tiếng quát:
- Đi ra!
Nương theo tiếng quát, một trận thanh âm ầm ầm vang lên, nhất thời sau
đại điện Khiếu Lôi Tông vang vọng tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Người trên quảng trường đều bị kinh động, vội vàng nhìn về hướng động tĩnh, trong ánh mắt mờ mịt không hiểu.
Không qua bao lâu, vài đạo thân ảnh quen thuộc từ trong điện bay vút ra, trên thân bọn hắn ít nhiều có chút chật vật.
- Tông chủ, làm sao vậy, vì sao Bách Binh Các lại đột nhiên chấn động lên?
Trước đám người, thần sắc Chu Uyên Nhung đồng dạng có chút mờ mịt, từ
khi Khiếu Lôi Tông khai sơn lập phái cho tới nay, chưa bao giờ phát sinh qua chuyện Bách Binh Các bị chấn động.
- Mấy vị trưởng lão, cùng bổn tọa ra tay!
Chu Uyên Nhung cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hiểu được nếu còn tiếp tục như vậy, nói không chừng phân nửa Khiếu Lôi Tông đều bị hủy
diệt.