Đế Quân

Chương 753 : Chờ đợi (1)

Ngày đăng: 06:25 22/04/20


- Được, muội biết!



Tử Huyên không nói thêm lời nào, trực tiếp bay thẳng vào trong xoáy nước tối đen.



Ngay lập tức Âm Mỵ cùng Tuyết Nhu vội vàng quay về bên người Thần Dạ, hít sâu một hơi, Âm Mỵ nói:



- Công tử, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi, không qua bao lâu cả cung điện sẽ bị che giấu đi!



- Các ngươi đi ra ngoài trước, ta đợi thêm một lát!



Cái gì là Thương Mang Địa, Thần Dạ không biết rõ ràng, nhưng từ trong

xoáy nước truyền ra chân khí càng ngày càng rõ ràng trong cảm giác của

hắn, Thần Dạ thật không có cách nào yên tĩnh trở lại.



Đó chính là ma khí cực kỳ thuần túy, không chút nào nghi ngờ nếu có thể

hấp thu tu luyện, sẽ tạo nên hiệu quả không ngờ đối với việc tinh tiến

tu vi.



Đừng nhìn hắn hiện tại không nhúc nhích, nhưng kỳ thật lực cắn nuốt

trong cơ thể hắn đã bạo loạn, nếu không có Hỗn Nguyên Châu, lần này chỉ

sợ hắn sẽ không thể khống chế.



Đương nhiên, nếu để cho lực cắn nuốt đi ra hấp thu ma khí, đối với hắn

mà nói chính là chuyện rất tốt, dù sao năng lượng cắn nuốt tới đều hóa

thành huyền khí tinh thuần nhất cung cấp cho chính bản thân hắn.



Chẳng qua nơi này là Thiên Ma Tông, Tử Huyên đã có tư cách nắm giữ thế

lực cổ xưa này, cho nên hắn không muốn bản thân mình vì chỗ tốt nhất

thời tạo ra chuyện không thể cứu vãn.



Lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ chừng một canh giờ, thẳng tới khi ma khí tràn ra bao trùm, lúc này hắn mới rời khỏi cung điện.



- Đại ca ca!



Ngoài điện, Linh nhi bổ nhào vào trong lòng Thần Dạ, sốt ruột hỏi:



- Mẹ đâu, khi nào thì mẹ có thể đi ra?



- Có thể cần một ít thời gian, đừng lo lắng, không có chuyện gì.



Chân hỏa hộ thể, ít nhất có thể che chở Tử Huyên không bị lạc phương


- Thái độ làm người của ta ngươi cũng có chút hiểu biết, mà Tử Huyên

cũng không thích khi dễ người khác. Nếu như Thiên Ma Tông tái hiện, dù

ngươi không thể làm tông chủ nhưng cũng đứng trên nhiều người. Hơn nữa

chúng ta cũng không phải kẻ vong ân bội nghĩa, thậm chí có một ngày Tử

Huyên rời khỏi vị trí tông chủ cũng không phải không thể giao lại cho

ngươi.



- Ngươi luôn luôn tinh thông tính kế, có từng nghĩ tới những việc này?



Tâm thần Âm Mỵ bỗng nhiên sực tỉnh, không tự chủ được cảm thấy hối hận.



Cảm giác không thể nắm giữ quyền lực trong tay làm nàng chịu khổ sở,

nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại cao thủ như Tử Huyên nếu nắm giữ tông môn,

vô luận là Âm Quý Tông hay là Thiên Ma Tông trong tương lai có lẽ sẽ có

được biến hóa nghiêng trời lệch đất.



- Công tử, ta…



Thần Dạ nhìn qua Tuyết Nhu, ánh mắt nàng đang khởi động hào quang khác

thường. Nếu Thần Dạ đã giáp mặt cho Âm Mỵ câu trả lời chuẩn xác, như vậy nếu hắn cho nàng câu trả lời thuyết phục thì thật quá tốt.



- Tuyết Nhu, ta thật muốn biết vì sao lần đầu tiên gặp ta ngươi đã có địch ý với ta lớn như vậy?



Tuyết Nhu bị câu hỏi của hắn làm bừng tỉnh, do dự một lúc mới nhỏ giọng nói:



- Chẳng biết tại sao ta từ trên người công tử cảm ứng được một cỗ khí tức nguy hiểm cho nên muốn đuổi công tử rời đi mà thôi.



- Chỉ đuổi đi thôi sao?



Thanh âm Thần Dạ băng sương, nhưng trong lòng hắn nhảy dựng, nguy hiểm

mà Tuyết Nhu đã nói hẳn chính là nhắc đến lực cắn nuốt trong người hắn,

không ngờ nữ tử này thật có vài phần bổn sự có thể cảm giác được chuyện

này.



Trên trán Tuyết Nhu tuôn mồ hôi lạnh đầm đìa, cắn chặt răng nói:



- Nếu công tử không rời đi có thể ta sẽ…



- Sẽ giết ta phải không?