Đế Quân

Chương 757 : Cảnh còn người mất

Ngày đăng: 06:25 22/04/20


- Lần này trở về, có chuyện gì đều có thể giải quyết. Thần Dạ, có thể đáp ứng muội một chuyện hay không?



Thần Dạ ôm nàng cười nói:



- Chỉ cần muội nói, ta đều đáp ứng.



- Thật sự?



- Còn lừa muội hay sao!



Thần Dạ cười, véo nhẹ mũi nàng.



Tử Huyên rời khỏi vòng tay hắn, nhìn lên vầng trăng, ôn nhu nói:



- Sau khi giải quyết chuyện trong nhà, huynh muốn đi lên hành trình mới, càng nguy hiểm càng thêm khó khăn. Cho nên đáp ứng muội, sau này gặp

được người nào, hoặc chuyện gì, không cho huynh dùng mạng của mình ra

đùa giỡn, giống như hôm nay, biết không?



- Sau này nhất định sẽ gặp rất nhiều người rất nhiều sự tình, nhưng chỉ

có một mình muội, duy nhất một người. Không tính cha mẹ bằng hữu người

nhà, muội là toàn bộ của ta!



- Nguyên lai muội ở trong lòng huynh sắp xếp xa như vậy sao, hừ!



Thanh âm của nàng như giận dữ, nhưng không dám nhìn hắn, có vài lời nàng không thể giáp mặt nói thẳng. Nếu ngày sau hắn nhớ tới lời ám chỉ hôm

nay, cũng sẽ không nghĩ ngợi quá nhiều!



Tận sâu trong Vân Sơn, mây mù lượn lờ.



Lờ mờ, xuyên thấu qua mây mù, chứng kiến một dáng người uyển chuyển,

đang ở nơi này nhẹ nhàng huy trường kiếm, không lộ ra chút kiếm khí

nhưng lại cho người ta cảm giác sắc bén cực đoan.



- Công chúa!



Không biết từ khi nào một nữ tử mặc áo đen đeo khăn che mặt xuất hiện ngoài mây mù, nhìn người bên trong nhẹ nhàng kêu lên.



- Đại sư tỷ, sao ngươi lại tới đây?



Từ trong mây mù một nữ tử đi ra, phảng phất như thiên tiên hạ phàm, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt trong suốt khiến người mê muội.



Nhìn thấy nữ tử, hắc y cô nương hốt hoảng, rốt cục vẫn nói:



- Công chúa, thời hạn ba năm đã đến.



- Ta biết, thời gian lại qua nhanh như vậy!


- Tốt lắm!



Thanh niên xoay chuyển, ngữ khí lạnh lùng:



- Ta hỏi cái gì ngươi đáp cái đó, nếu có nửa lời nói dối, ta sẽ cho lời của ta biến thành sự thật.



Hoàng đế mấp máy môi, cuối cùng không dám cứng rắn.



- Hơn ba năm trước Đại Thương phạm biên cảnh Cửu Trọng Quan của Đại Hoa, lúc ấy ba mươi vạn binh lính Đại Hoa chết thảm tại nơi đó. Hai hoàng

triều, chết trận sa trường là vinh hạnh của họ, nhưng rõ ràng họ chết

không phải vì nước, nói cho ta biết, nguyên nhân là gì?



- Ngươi rốt cục là ai?



Đại Thương hoàng đế bất chấp nỗi sợ hãi, trầm giọng hỏi.



Toàn bộ quan chức trong đại điện đều giật mình nhìn thanh niên kia.



- Nói!



Thanh niên xuất lực, thần sắc dữ tợn như ăn thịt người.



- Những chuyện này không liên quan tới trẫm, không quan hệ tới trẫm,

trẫm chỉ phối hợp cùng Mộ Diệp lấy chút ưu đãi hắn đã hứa mà thôi.



Hoàng đế có lẽ không đoán được thân phận thanh niên kia, nhưng nếu vì ba mươi vạn người uổng mạng mà đến, hắn tự nhiên xem thanh niên này là hậu nhân của những binh sĩ đã chết kia.



Nếu như vậy hắn làm sao dám nói dối.



- Nói rõ ràng một chút!



Thanh niên cau mày, thanh âm tràn ngập sát khí thấu xương.



- Dạ…dạ…



Đại Thương hoàng đế nuốt nước bọt, vội vàng kể lại chi tiết, đem tin tức mình hợp mưu cùng hoàng đế Đại Hoa kể lại một lần.



- Hắc hắc, thật không nghĩ tới hoàng đế của hoàng triều thế tục tâm địa

còn độc ác hơn chúng ta, vì tư lợi ba mươi vạn người nói giết liền giết, thật sự ngoan độc ah!



Ngoài cửa điện, Hổ Lực cười lạnh, ba mươi vạn sinh mạng, cho dù là yêu thú như hắn ngẫm lại cũng cảm thấy trái tim băng giá.



Ánh mắt thanh niên phát lạnh, quả nhiên không khác với suy đoán của hắn.