Đế Quân

Chương 764 : San bằng

Ngày đăng: 06:25 22/04/20


Cuối cùng Thần Dạ phá không bay tới, trên Thiên Đao bạo tuôn đao mang, ngay sau công kích của Diệp Thước đã chém thẳng lên mũi tên.



- Bồng bồng bồng bồng!



Liên tục bốn đạo tiếng vang nổ tung, lực trùng kích của mũi tên đích xác vô cùng cường đại, lực liên thủ của bốn người không ngờ đều bị chấn lui ra sau, khóe môi tràn ra tia vết máu.



Nhưng cuối cùng mũi tên kia vẫn bị run rẩy lên, sau đó răng rắc một tiếng nứt toác, hóa thành hư vô dung nhập vào trong không gian.



Mũi tên bị phá, sắc mặt Tiếu Khuê thay đổi, hắn biết chỉ bằng vào một kích này không cách nào đồng thời đánh chết mọi người, chỉ làm bốn người kia có chút ít tổn thương mà thôi, hơn nữa không quá nghiêm trọng, điều này vượt ngoài dự liệu của hắn.



Khó trách bọn hắn tạo thành động tĩnh lớn như vậy trong đế đô Đại Hoa, còn dám tấn công Thiên Nhất Môn!



- Tiếu Khuê, giao ra gia gia của ta cùng Lâm lão!



Lau vết máu, Thần Dạ gầm lên.



- Muốn bổn tọa thả hai lão gia hỏa, hắc hắc, không dễ dàng như vậy…



Tiếu Khuê cười dữ tợn, hai bàn tay huy động, hơn ngàn người trên quảng trường trực tiếp vây quanh nhóm người Thần Dạ, thanh âm Tiếu Khuê hung dữ quát:



- Thần Dạ, đám người các ngươi đích xác khó đối phó, nhưng con kiến nhiều cũng cắn chết voi, đệ tử Thiên Nhất Môn đông đảo, không tin không hao tổn chết các ngươi.



Phương thức làm việc của Thiên Nhất Môn nhóm người Thần Dạ đã xem qua, không thể không thừa nhận môn phái này thật có lực ngưng tụ, ít nhất huấn luyện tử sĩ rất trung thành.



Nếu hơn ngàn tử sĩ cùng tự bạo, theo Tiếu Khuê xem ra cho dù đối phương là cao thủ địa huyền cũng phải cực kỳ chật vật, đến lúc đó còn không do hắn an bài?



Nhưng hắn chưa từng tận mắt nhìn thấy trong hoàng cung đế đô Thần Dạ làm sao vượt qua hơn mười người tự bạo, cho nên hắn không biết lá bài tẩy của Thần Dạ là gì.



- Ha ha, Thần Dạ, ngươi đủ ưu tú, đủ ngoan độc, nhưng so với bổn tọa ngươi còn chưa đủ độc ác!



Tiếu Khuê cười to, chợt hét lớn:




Cho dù muốn tự bạo cũng không thể làm ảnh hưởng được tới đám người Thần Dạ.



Bọn hắn vừa có băn khoăn, liền bị Quỷ Thi không ngừng giết chóc, chỉ khoảnh khắc đã bị giết chết hơn trăm người.



- Tiếu Khuê, nếu không thả gia gia của ta cùng Lâm lão, Thiên Nhất Môn của ngươi sẽ không còn!



Thần Dạ quát.



Tiếu Khuê cũng là người quyết đoán, thấy rõ nếu còn đánh tiếp cũng chỉ làm môn hạ chết nhanh hơn, phất tay triệu lui mọi người, nhìn Thần Dạ phẫn nộ quát:



- Người đâu, dẫn hai lão già kia tới!



Cuối quảng trường là một vách núi, một cửa đá chậm rãi mở ra, hơn mười phút sau do vài người nâng đỡ hai thân ảnh già nua chậm rãi đi ra ngoài.



- Gia gia, Lâm lão!



Hai mắt Thần Dạ bộc phát hận ý điên cuồng.



Lão gia tử bị xích sắt trói buộc toàn thân, mà xích sắt còn xuyên xương bả vai cùng xuyên qua xương đùi…



Vẻ mặt không chút huyết sắc, thân hình như thây khô, địa phương vị xích sắt xuyên qua đã biến thành tối đen.



Trạng thái của Lâm lão đỡ hơn một chút, nhưng sắc mặt tái nhợt, có thể biết mấy năm qua họ bị giam trong địa phương không thấy ánh mặt trời.



Trong ánh mắt nhóm người Tử Huyên cũng khởi lên lửa giận, trong ánh mắt Niệm Thần lại hiện lên vẻ áy náy.



Ba năm thời gian, chỉ ba năm thời gian!



Nhìn thân hình tàn tật khô cằn của hai người, thân thể Thần Dạ run rẩy kịch liệt, bàn tay siết chặt, máu tuôn tràn từng giọt, sát ý ngập trời nhất thời cuồn cuộn dâng lên, giờ khắc này hắn chỉ muốn giết người!