Đế Quân

Chương 784 : Bắc Vực hỗn loạn

Ngày đăng: 06:26 22/04/20


Những người này thật sự cẩn thận, nếu như là vậy vừa rồi cần gì phải chạy lên chặn đường.



Trong lòng Niệm Thần cười lạnh, quay người lại định tiếp tục khiêu khích, đột nhiên một đạo quang mang từ bên dưới bắn thẳng lên bầu trời.



Thần Dạ cùng Niệm Thần còn chưa kịp nhìn kỹ quang mang kia là gì, sắc mặt Lâm Viễn đã căng thẳng lớn tiếng quát:



- Tô Quyền, Tiết Thanh, Trần Chí, các ngươi đi giết tiểu tử đó, Võ Tương Vũ, ngươi theo ta đối phó nữ tử kia!



Thần Dạ cùng Niệm Thần đều thoáng ngây người, biến hóa này không phải quá nhanh đi! Vậy đủ nói rõ quang mang kia thật không đơn giản.



Sau thoáng ngẩn người, Niệm Thần mừng rỡ, hiện tại đã có lý do thả lỏng một chút.



- Lâm Viễn, đây là ngươi chọc tới bổn cô nương, vậy đừng trách ta không khách khí!



Niệm Thần cười một tiếng, trường kiếm chưa ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí cương mãnh đã bao phủ về hướng hai người.



Kiếm khí cương mãnh cực kỳ bá đạo, nơi đi qua toàn bộ sự vật đều bị dập nát nháy mắt, thậm chí cả không khí cũng bộc phát ra tiếng rít bén nhọn.



Cảm ứng được điều này, vẻ mặt hai người Lâm Viễn càng thêm ngưng trọng, nhưng hiện tại đã rơi vào hoàn cảnh phải diệt khẩu, dù thế nào cũng không thể để đôi nam nữ kia còn sống rời nơi này, bí mật không thể cho người ngoài hay biết.



Hai người thật có ăn ý, chỉ khoảnh khắc huyền khí bùng nổ, ánh mắt hai người đan xen, cùng lao tới.



Huyền khí cuồng bạo nương theo sau công kích của hai người giống như kim cương rắn chắc hung hăng đụng vào đạo kiếm khí cương mãnh kia.



- Ông ông!



Năng lượng ba động khuếch tán bốn phương tám hướng, đồng tử hai người Lâm Viễn co rụt mạnh, hắc y nữ tử che mặt như u linh xuyên qua không gian hỗn loạn, một đạo bạch quang chói mắt xuất hiện.



- Ngâm…



Thanh âm kiếm ngân thanh thúy, như lưỡi dao sắc bén vang lên bên tai hai người Lâm Viễn, chấn động khiến họ cảm giác bị xuyên thấu màng tai.



Hai người kinh hãi vội vàng thối lui ra sau, huyền khí tràn xuống trước người hóa thành bích chướng khổng lồ ngăn trước mặt.



Ngay khoảnh khắc bích chướng xuất hiện, thân ảnh Niệm Thần đã vọt tới, trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang phun trào bắn ra.



- Oanh!



Thanh âm va chạm, bích chướng chiến lật, nhộn nhạo gợn sóng, cuối cùng răng rắc một tiếng, hai đạo bích chướng lập tức vỡ vụn.




- Nhưng hiện tại đệ không có năng lực như thế!



Thần Dạ thản nhiên nói.



- Đệ biết, đệ không có năng lực như thế, nhưng đệ nhất định sẽ cố gắng cho mình đạt được năng lực như vậy, sau đó bảo vệ tốt người thân của mình!



Mộc Phong vội vàng nói.



- Đệ chỉ nghĩ như vậy thôi sao?



Thần Dạ thu liễm tươi cười, thanh âm thoáng lạnh lùng hơn.



- Thần Dạ!



Niệm Thần hiểu được ý hắn, cúi đầu nỉ non, nước mắt âm thầm lăn xuống.



- Ca ca!



Mộc Phong chậm rãi ngẩng đầu, gằn từng tiếng nói:



- Nếu không có ca ca cùng tỷ tỷ xuất hiện, người thân của đệ hẳn phải chết, cho nên lúc đó đệ nghĩ, nếu trước mắt là tuyệt lộ, đệ không biện pháp, vậy cùng người nhà cùng nhau chịu chết!



- Nếu có chút cơ hội đây?



Thần Dạ truy hỏi.



Nghe vậy Mộc Phong chợt nở nụ cười:



- Ca ca, nếu như là ngươi gặp phải chuyện như vậy, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?



- Lựa chọn của ta?



Thần Dạ chợt cười to, vỗ nhẹ vai Mộc Phong, nói:



- Nhớ kỹ lời hôm nay đệ đã nói, càng nhớ kỹ loại trạng thái khi đệ đối mặt tuyệt cảnh, như thế tiếp tục tu luyện, cho dù thiên tư của ngươi không bằng người khác, nhưng ta cam đoan tương lai của ngươi sẽ không thua cho người khác!



Nghe nói như thế, Niệm Thần không nhịn được chảy nước mắt.