Đế Quân

Chương 807 : Tế ngộ tới rồi (2)

Ngày đăng: 06:26 22/04/20


- Đúng vậy, vì Hoàng Vũ cô nương, chút thời gian này lại tính là cái gì.



Phương Uyên Thước thật thà cười một tiếng, nhưng quang mang từ trong mắt bắn ra để cho người ta biết hắn cũng không phải là thật thà giống như

mặt ngoài.



- Đúng rồi, Hoàng Vũ cô nương, mặc dù hôm nay là một tràng khôi hài, bất quá thịnh hội hẳn là còn sẽ tiếp tục a, nếu không quá nhiều người đều

sẽ thất vọng, nhất là chúng ta!



Liễu Hàn Nguyệt cười hỏi.



- Cái này các ngươi yên tâm, tràng thịnh hội này còn chưa bắt đầu, như thế nào lại kết thúc!



Hoàng Vũ cười nói:



- Chờ chúng ta đem nơi này thu thập xong, chiêu thân đại hội lập tức tiếp tục.



- Vậy thì tốt!



Liễu Hàn Nguyệt cười một cái, mi tâm hơi hơi căng thẳng nói:



- Hoàng cô nương, ngươi nên biết, ta, Phương Uyên Thước, Vân Đông Lưu

còn có Tôn Vĩ toàn bộ đều là vì ngươi mà đến, nhưng mới vừa rồi nhìn đến ngươi thân mật cùng Tôn Vĩ, chúng ta có chút bận tâm, ngươi hẳn là sẽ

không ở trên lôi đài công chính có điều bất công đi.



Nghe vậy Hoàng Vũ không khỏi nhìn Tôn Vĩ một cái, người sau kiên định cười cười, Hoàng Vũ mới lên tiếng:



- Nếu như ta nói ta sẽ công chính, các ngươi tin tưởng sao.



- Hoàng Vũ ta làm việc từ trước đến giờ đều muốn nhìn thấy kết quả mà mình muốn, nếu không tuyệt không bỏ dở nửa chừng.



Hoàng Vũ nghiêm nghị nói.



- Nhân phẩm của Hoàng cô nương, chúng ta tự nhiên tin tưởng, như vậy liền cáo từ trước.



Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước ôm quyền, xoay người rời đi.



Mới vừa đi mấy bước, Liễu Hàn Nguyệt đột nhiên xoay người, nhìn Tôn Vĩ hỏi:



- Nữ tử áo đen che mặt kia, Tôn huynh là nhận thức được, có thể nói cho

ta cùng Phương huynh biết nữ tử kia đến tột cùng là người nào hay không.


Niệm Thần cười nhẹ, đi ra ngoài viện tử, nhìn Tôn Vĩ chốc lát nói:



- Ta vốn tưởng rằng tiểu tử ngươi tối ngày hôm qua sẽ đến, không nghĩ tới ngươi còn có thể nhẫn nại.



- Nói đi, Hoàng Vũ kia để ngươi tới đây là muốn làm cái gì?



- Ta liền không thể tìm ngươi ôn chuyện sao? Tốt xấu gì chúng ta cũng là bằng hữu có phải không?



Tôn Vĩ cười, cũng không khách khí trực tiếp đi vào viện tử, ngồi ở thạch bàn phía trước nói:



- Khách tới, mau dâng ít trà!



- Ở chỗ này ngươi coi như là chủ nhân rồi sao?



Niệm Thần bĩu môi, vẫn là bưng cho Tôn Vĩ một chén trà, sau đó nói:



- Ngươi chưa bao giờ là một người tiêu sái, có lời liền nói thẳng đi, tránh cho ngươi trở về không dễ ăn nói.



Tôn Vĩ hơi là cười khổ một chút nói:



- Ta ở trong lòng ngươi chính là người như vậy sao? Bất quá ngươi thật

đúng là nói sai rồi, hôm nay tới đây chỉ là muốn ôn chuyện với ngươi, ta cũng không nghĩ tới ngươi sẽ đi tới chỗ này.



Thanh âm của Niệm Thần trầm thấp một chút, nói:



- Chuyện tình không nghĩ tới còn nhiều lắm, ta cùng với hắn... Hắn đều không hoài nghi ta, ngươi nhưng nhận ra được ta.



- Kiếm trong tay ngươi là độc nhất vô nhị, ta nếu như không nhận ra thì những năm này uổng công làm bằng hữu với ngươi rồi.



Tôn Vĩ cười nhạt, chỉ vào một gian phòng khác nói:



- Hắn, chính là hắn ao?



Niệm Thần yên lặng gật đầu!



- Ngươi lấy bộ mặt này cùng hắn đi tới, mà lấy tu vi cùng thủ đoạn hiện

tại của hắn, chắc hẳn chuyện hắn muốn làm đều đã làm được rồi. Ngươi

không hận hắn sao?