Đế Quân

Chương 827 : Nhất tiễn, nhất kiếm

Ngày đăng: 06:26 22/04/20


Một lát sau, Thần Dạ nói:



- Ta nghĩ nếu như hai ta có thể ngồi xuống thưởng thức trà nói chuyện

phiếm mà nói, ta thật rất muốn biết Tôn huynh ngươi rốt cuộc suy nghĩ

cái gì.



Ý trong lời nói Tôn Vĩ nghe được rất rõ ràng, nhưng đối với cái này tâm thần của hắn vẫn là chưa từng biến hóa:



- Thần công tử, nếu như ta đối với ngươi không biết gì cả mà nói, ta sẽ

cho rằng những lời này của ngươi là đang cố ý nhiễu loạn tinh thần của

ta.



Sau khi cười, vẻ mặt của Tôn Vĩ nhẹ nhàng ngưng lại, nói:



- Cách làm của ta, Thần công tử có lẽ sẽ không chấp nhận được, nhưng mà

ngươi không biết, loại người tương tự như thế ở trên thế gian sẽ không

chỉ có một người như ta.



- Có người thậm chí càng triệt để hơn so với ta!



Hai mắt Tôn Vĩ như điện, nhất thời lăng lệ vô cùng.



- Ta ít nhất còn có hi vọng, nhưng nàng, một chút hi vọng cũng không có!



Tâm thần của Thần Dạ nặng nề run rẩy, lúc trước Liễu Hàn Nguyệt cùng

Phương Uyên Thước cũng không có thể quá tổn thương đến hắn, nhưng một

câu nói kia để cho hắn như bị sét đánh...



Thấy vậy ánh mắt của Tôn Vĩ hơi nhu hòa xuống, hắn thủy chung là biết

được người trẻ tuổi ở đối diện này cũng không phải là người vô tình, mà

có tình hình như hôm nay cũng không phải là lỗi của hắn, chỉ có thể nói

là tạo hóa trêu ngươi.



Nhưng Tôn Vĩ yêu thương nàng, hôm nay thấy Thần Dạ, nếu như ngay cả một

câu cũng không nói, hắn liền không có mặt mũi nào đối mặt với nữ hài tử

để cho hắn đau lòng kia, càng thêm thật xin lỗi lương tâm của chính

mình.



- Hô!



Sau một hơi, Thần Dạ thở dài ra một hơi, sau đó nói:


Trường kiếm xoay quanh trên bầu trời cũng không lộ ra vẻ có bao nhiêu

tráng quan, tất cả lăng lệ phảng phất đều ở trong nháy mắt tụ tập ngưng

tụ đó, tất cả đều biến mất vô ảnh vô tung, còn dư lại giống như là bình

phàm sau khi tẩy tẫn duyên hoa!



Nhưng chính là chuôi trường kiếm bình thường chất phác tự nhiên này, sát na ngưng hình mà ra, bầu trời cả Tinh Vân thành lấy thanh kiếm này làm

trung tâm, hai bên trái phải tựa hồ bị chia làm hai nửa.



Vẻn vẹn là một kiếm ngăn trở trời cùng đất!



Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước kia miễn cưỡng mới có thể đứng

lên, trong thần sắc hai người không khỏi có một cỗ cảm giác vô lực,

không phải là đối với Thần Dạ mà là đối với Tôn Vĩ!



Cho đến thời khắc này bọn họ mới phát hiện cho tới bây giờ, Tôn Vĩ bị

hai người bọn họ còn có Vân Đông Lưu ít nhiều gì đều có chút khinh

thường, có chút xem thường nổi danh với bọn họ, nguyên lai thực lực chân chính ở trên bọn hắn.



- Hai người này, không phải chúng ta có thể địch, cái gọi là danh của tứ đại công tử, hôm nay xem ra cũng chỉ là chê cười!



Phương Uyên Thước buồn bã cười một tiếng, tuy có vô lực, chỗ sâu con

ngươi trong lúc vô tình có một cỗ quật cường cùng hỏa nhiệt.



Nghe vậy Liễu Hàn Nguyệt cũng là cười lạnh một tiếng:



- Thực lực của Tôn Vĩ ngay cả so với chúng ta mạnh hơn, nhất định cũng

là mạnh có hạn, về phần thanh bào thanh niên kia nhưng là chúng ta không biết lai lịch của hắn, cộng thêm khinh địch mới để cho chúng ta bại đến như thế, nếu như lại tới một lần, thắng bại nhất định chưa chắc!



- Liễu huynh?



Phương Uyên Thước cười khổ một tiếng.



Liễu Hàn Nguyệt lạnh giọng nói:



- Dĩ vãng chúng ta đều là bị thanh danh liên lụy, cũng vì thế lực sau

lưng mà lạc mất chính mình, ta tin tưởng nếu như có thể vứt bỏ những thứ này, đuổi kịp hai người bọn họ cũng sẽ không quá khó khăn. Huống chi...



Liễu Hàn Nguyệt lành lạnh cười nói: