Đế Quân

Chương 831 : Cái gì gọi là hữu tình? (2)

Ngày đăng: 06:26 22/04/20


- Các sư môn trưởng bối đều

nói, công chúa chính là đệ tử của Kiếm tông mấy trăm năm nay, có lẽ

thiên phú không phải là ưu tú nhất, nhưng linh tính lại cao nhất, cho

nên những người chúng ta đều hết sức tò mò, muốn nhìn xem rốt cuộc một

nữ tử đến từ trong thế giới thế tục này rốt cuộc xuất sắc đến bao nhiêu.



Tôn Vĩ nhớ lại nói:



- Thời điểm lần đầu tiên ta nhìn thấy công chúa điện hạ, đã bị nàng nàng làm cho ngây người. Dung mạo của nàng tất nhiên là thiên hạ vô song,

khó có người sánh vai được, chính là một thiếu nữ xinh đẹp như vậy lại ở trên mi vũ ẩn chứa ưu sầu không tiêu trừ được...



- Sau này chúng ta nhận biết, quen thuộc rồi, ở trước mặt ta nàng mới

dần dần lộ ra, cũng khôi phục ngây thơ cùng hoạt bát ở cái tuổi vốn có

của nàng, nhưng ta thủy chung biết được ở sau vui vẻ kia, một phần ưu

sầu từ trước đến nay đều chưa từng tiêu giảm qua.



- Sau khi ta biết rõ chuyện quá khứ của công chúa điện hạ, ta liền không nhịn được mà muốn tìm Thần công tử hỏi một câu, ưu sầu của nàng, ngươi

có thể giải khai?



Nhìn Thần Dạ, Tôn Vĩ trầm trầm hỏi:



- Thần công tử, nỗi khổ trong lòng của công chúa điện hạ ngươi có hiểu

được? Ngươi nếu biết rõ, như thế nào mới có thể để cho nàng không còn

khổ sở?



Không đợi Thần Dạ trả lời, Tôn Vĩ tiếp tục nói:



- Ta từ trước đến nay chưa từng thấy một thiếu nữ được hàng nghìn hàng

vạn người sủng ái, mặt hướng thương thiên, thế nhưng đều không cách nào

nói ra phần cô độc kia trong nội tâm của nàng...



Trong lòng Thần Dạ vì đó mà đau đớn, vô luận là ở Đại Hoa hoàng triều

hay là ở Kiếm tông, Huyền Lăng đều là thiên chi kiều nữ, nàng vốn nên có vui vẻ của người bằng tuổi.



Nhưng những cái vốn nên có này đều là không thể dự tính mà rời xa nàng.



Từ sau Đại Hoa hoàng triều, Thần Dạ đã có mấy năm chưa gặp qua Huyền

Lăng rồi, hắn biết thời gian có thể ma diệt tất cả, nhưng không cách nào ma diệt được tình cảm của một người, nhưng vạn vạn không nghĩ đến, ở

trong dòng sông năm tháng, nàng thế nhưng trôi qua không được vui vẻ như thế.



Hết thảy những cái này là lỗi của người nào?


- Tốt, ta sẽ báo trước cho Tiểu Vũ...



Tôn Vĩ lần nữa cười khổ một tiếng, hắn khuyên Thần Dạ bất quá là ôm một

đường hi vọng, kỳ thật ở trước lúc đến là hắn biết sẽ không có kết quả

mà hắn muốn.



Thần Dạ gật đầu, còn định nói cái gì đó, trong phòng, Niệm Thần đột nhiên lên tiếng:



- Hoàng Vũ đến!



- Ta trước tránh một chút!



Tôn Vĩ không kịp nhiều lời với Thần Dạ, lắc mình tiến vào trong phòng.



Thần Dạ im lặng chờ đợi Hoàng Vũ đến, lúc ánh mắt nhìn hướng gian phòng

mà Tôn Vĩ đi vào như có như không lướt qua một tia lạnh lùng, hắn mặc dù ở trong lời nói đối với chuyện của Hoàng Vũ có hiểu biết nhất định, có

lẽ đúng là có nỗi khổ tâm cùng thân bất do kỷ theo lời Tôn Vĩ nói, nhưng nếu như không thể đưa ra một cái lý do để cho hắn tin phục, như vậy cho dù Tôn Vĩ yêu Hoàng Vũ, nữ tử này mình cũng phải cấp cho nàng một chút

thủ đoạn, chớ cho là được người khác yêu thì ngươi có thể tùy ý!



Dĩ nhiên ở sâu trong nội tâm Thần Dạ cũng không hi vọng Hoàng Vũ là một

người như vậy, mà khi hắn nhìn thấy Hoàng Vũ quả thật mà nói là có nỗi

khổ tâm như có như không ở sau lưng.



Hoàng Vũ nếu lựa chọn vào hôm nay tới tìm hắn, nói vậy hẳn là có một

chút lời muốn nói, những lừi này ít nhiều sẽ làm cho mình hiểu được một

chút đi?



Sau thời gian mấy phút sau, Hoàng Vũ một mình đến trước!



- Hoàng cô nương, mời!



Thần Dạ nghiêng người chào đón, cười nói.



- Cảm ơn!



Hoàng Vũ đặc biệt đi tới liền không khách khí, vào tới viện tử bỗng nhiên lông mày khẽ chau lại, nói:



- Nơi này tuy an tĩnh nhưng thủy chung so ra kém thanh tĩnh ở trong Hoàng gia, công tử vì sao không muốn đến Hoàng gia ở lại?