Đế Quân

Chương 844 : Cửu Tử Hoàn Hồn thảo

Ngày đăng: 06:26 22/04/20


Thần Dạ chợt ngồi xổm xuống, nắm lấy tay còn lại của Tần Tân Nguyệt, bạch quang nhất thời lóe ra,

như điện lướt vào trong cơ thể nàng.



Trong lòng của Hoàng Vũ, bỗng nhiên xiết chặt, người tu luyện cũng không tin quỷ thần. Cái gọi là quỷ thần, bất quá là người có tu vi càng cường đại hơn mà thôi. Nhưng bây giờ, nàng đang cầu xin, khẩn cầu thần phật

khắp bầu trời, bảo vệ một mạng của mẫu thân nàng.



Ước chừng mấy phút sau, bạch quang chợt lóe mà bay ngược trở về.



Ba người Hoàng Vũ ngay lập tức nhìn về phía Thần Dạ, chớp mắt cũng không hề chớp động lấy một cái.



- Đao Linh thế nào rồi?



- Thật không tốt.



Đao Linh trầm giọng nói:



- Thương càng thêm trầm trọng, vị phụ nhân này tinh khí thần, tất cả đều bị tiêu hao không còn. Nhân chi bản nguyên, nàng đã không có…



Trong lòng của Thần Dạ nhất thời chìm đến đáy cốc rồi. Cái gọi là nhân

chi bản nguyên, chính là cách nói không thực tế, thông tục một chút mà

nói, chính là người này, sinh cơ đã tiêu tán rồi.



Không có sinh cơ, liền ý nghĩa với tử vong. Dưới Thiên Đế, cố nhiên linh dược đông đảo, trong điện Cổ Đế cũng không ít. Nhưng sinh cơ của một

sinh linh chính là bẩm sinh mà có. Không có bất kỳ vật hậu thiên nào có

thể bổ cứu được.



- Vậy nàng chỉ có con đường chết thôi sao!



Thần Dạ nặng nề hỏi.



Đao Linh nói:



- Đúng, ngay cả thần phật trên bầu trời hàng thế, cũng đều không cứu

được nàng. Bất quá chủ nhân, thế sự không có tuyệt đối, có lẽ sẽ có kỳ

tích phát sinh.



Hai mắt Thần Dạ nhất thời sáng ngờ, đúng vậy, thế sự không có tuyêt đối. Kỳ tích chưa chắc sẽ không có, bản thân đều là tại thời khắc không có

bất cứ trợ lực nào, đạt được Thiên Đao cùng Cổ Đế điện.



Tần Tân Nguyệt nhìn như vẻ hẳn phải chết, nhưng vị tất đã không có chuyển cơ.


- Nương đã sống lại rồi.



Hoàng Vũ vui mừng không tự kiềm chế được, nhào tới trong lòng Tần Tân Nguyệt.



- Nha đầu ngốc, đều đã có phu quân của mình rồi, vẫn còn làm nũng với vi nương.



Tần Tân Nguyệt ôn nhu cười, không cần người nâng dậy, hoặc giả là do

nhiều năm năm trên giường, thoáng cái lại có chút đứng không vững. Một

lát sau, mới có thể đứng giống như người bình thường.



- Công tử, cô nương, xin nhận một lạy của ta.



Tần Tân Nguyệt dĩ nhiên quay về phía Thần Dạ và Niệm Thần quỳ rạp xuống.



- Bá mẫu, ngài làm cái gì vậy?



- Đúng vậy, a di, ngài mau đứng lên đi!



Niệm Thần và Thần Dạ vội vã đỡ Tần Tân Nguyệt dậy, chỉ là lúc này, thực lực của bọn họ, còn không nâng được nàng dậy.



- Hãy nghe ta nói!



Tần Tân Nguyệt nắm lấy tay của hai người bọn họ, nói:



- Cả đời này của ta, chuyện hạnh phúc nhất là gả cho phụ thân của Hoàng

Vũ, nhưng chuyện hối hận nhất cũng là chuyện này. Nếu không vì thế, cha

nàng căn bản sẽ không chết.



- Nương, ý của ngài là, chuyện năm đó, cũng không phải ngoài ý muốn, mà là có người cố ý.



Hoàng Vũ cả kinh, vội hỏi.



Tần Tân Nguyệt tiếp tục nói:



- Thời gian của ta không nhiều, chúng ta đều là võ giả. Rất rõ ràng, có

chút kỳ tích sẽ tồn tại, thật có chút, tuyệt đối chỉ là một hi vọng của chúng ta. Chỉ là hi vọng mà thôi. Do đó ta khẩn cầu hai vị, sau khi ta

đi, giúp ta chiếu cố cho bọn chúng thật tốt!



Thần Dạ im lặng xuống, Hoàng Vũ đã biết phụ thân nàng cũng không phải là bỏ mạng ngoài ý muốn. Như vậy, tất sẽ tìm kiếm hung thủ chân chính. Tên hung thủ này là ai tựa hồ cũng không khó đoán.