Đế Quân

Chương 878 : Ta trả lại hết (1)

Ngày đăng: 06:27 22/04/20


Đao mang trắng xóa ẩn chứa

lực phá hoại không gì sánh nổi bỗng đạt đến kích cỡ mấy trăm trượng.Khí

tức bá đạo ngập trời lập tức tràn ngập bất cứ một tấc đất nào trong

không gian đã bị giam cầm này.



- Chém!



Thần Dạ gầm lên, bàn tay vụt xuống.Thiên Đao nhằm hướng trung tâm của tấm xích sắt lưới lớn ở trên trời cao mà chém xuống!



- Xoẹt!



Đao mang trắng xóa to ấy trăm trượng bay vút lên. Nó vận hành theo một

quỹ tích hoàn mỹ, rồi hướng tới mục tiêu, không chút lưu tình mà công

kích.Đao mang đi qua chỗ nào nó dùng sức mạnh vô địch làm cho vạn vật

trong không gian đều bị nện thành phế tích. Thậm chí cả vùng không trung này, đều như có vẻ đã tê liệt đi.



Nhìn thấy đao mang chém ra, trong lòng Tà Vọng kia cũng thấy cả kinh.

Đây là võ kỹ gì mà tiểu tử kia chỉ có tu vi cảnh giới Lực Huyền đỉnh

cao, sao có thể thi triển ra võ kỹ cường đại như thế ?



Cảm ứng được trong đao mang ẩn giấu lực lượng cường đại, sắc mặt Tà Vọng càng trở nên nặng nề hơn. Lần đầu ctiên hắn cảm giác,chính mình tựa hồ

đã một mực khinh thường người thanh niên này.



Đao mang xẹt qua phía chân trời, vẻn vẹn là chỉ sau một cái chớp mắt

liền chém lên trên đám xích sắt lưới lớn.Mà chính sự tiếp xúc vào lúc

này đã khiến cho Tà Vọng càng cảm ứng được rõ ràng hơn sự cường đại của

đao mang. Hắn kêu lên....



- Lực của Thiên Đao, không ngờ là Thiên Đao! Tiểu tử, làm thế nào mà ngươi có được Thiên Đao?



Trong mắt Tà Vọng đột nhiên tuôn ra một điệu bộ khó có thể tin nổi, đúng là hắn thét to thất thanh.



Ở phía dưới,Thần Dạ cũng nghe thấy được tiếng quát thất thanh của Tà

Vọng,lập tức toàn thân khẽ động, sát ý trong mắt càng trở nên đậm đặc

hơn.Gia hỏa này,không ngờ nhận ra Thiên Đao!
đường võ đạo. Vậy mà Thần Dạ cứ như thế đi tới hôm nay.



Mặc dù không biết rõ ràng lắm là hắn thu được may mắn như thế nào.Nhưng

có thể tưởng tượng ra, ngay cả khi cơ may ngập trời thì những nỗi khổ

này, từ đầu đến cuối là Thần Dạ phải một mình đối mặt.



Thật không biết, hắn làm như thế nào mới có thể đón nhận được ?



Nói vậy, là do có niềm tin chống đỡ cho sao? Tôn Vĩ nghĩ lại chính mình, những năm gần đây nếu như chẳng kiên trì và không chịu từ bỏ, thì làm

sao mà có được Hoàng Vũ đang chờ hắn? Như nếu không phải, chính mình làm thế nào cũng không tiếp tục kiên trì đi tiếp ?



- So với Thần Dạ, ta thấy hạnh phúc hơn nhiều.



Suy nghĩ như vậy, Tôn Vĩ đột nhiên khẽ kéo eo thon không đủ chét tay kia của Hoàng Vũ,không muốn xa rời nữa.



- Cho nên, ta mới nguyện ý nỗ lực vì hắn.Mặc dù giữa ta và hắn đã có một khoảng cách như lạch trời vô phương dùng mắt thường nhìn thấy !



Niệm Thần nghiêm nét mặt nói!



Năng lượng rung động ngập trời đang nhanh chóng phát ra,bên trong có ẩn

chứa lực phá hoại cường đại trực tiếp làm cho đám cây cối ở trong dãy

núi phía dưới đều gãy lìa trong những tràng âm thanh răng rắc răng

rắc.Chúng làm kinh động vô số yêu thú ẩn núp ở trong đó.



Thậm chí, còn có một vài ngọn núi cao ngất,khi mà đạo năng lượng này lan đến liền trực tiếp vỡ tung. Ngọn núi sụp đổ, cuối cùng kéo theo vô số

những tảng đá lớn cứ ầm ầm nện xuống từ ngọn núi. Chúng như dòng thác đá đồng thời với việc bao phủ mặt đất thì trong khoảnh khắc, bụi mù cũng

tràn ngập kín cả bầu trời.



Cả vùng núi non xung quanh Thiên Kiếm Môn này lập tức liền lâm vào trong tình trạng va đập hỗn loạn nhất.



Sau khoảnh khắc đó liền xuất hiện một âm thanh trầm đục. Tức thì, đao

mang trắng xóa sau khi phá tan cái xích sắt như lưới lớn kia thì nó

giống như đã dùng kiệt hết sức, chỉ thoáng cái đã biến mất không thấy

tăm tích đâu nữa.