Đế Quân
Chương 880 : Chui vào trong tháp (1)
Ngày đăng: 06:27 22/04/20
Thần Dạ vẫn là Thần Dạ, thế
nhưng tất cả mọi người nhìn hắn đều có thể nhận thấy được, Thần Dạ hiện
tại so cùng chính hắn trước đây thì đã có sự khác biệt rất lớn.
Thân người,Long Hồn!
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Người trẻ tuổi ngửa mặt lên trời thét dài. Nhưng tiếng thét kia đều tựa như một con rồng gầm giận dữ !
Trong cơn tức giận hạ, người trẻ tuổi nhẹ nhàng cất tiếng cười.Nhưng trong nụ cười lại hàm chứa sự hung ác và điên cuồng:
- Tà Vọng, hôm nay, trước hết phải trả lại cho ngươi đầy đủ mọi nỗi đau khổ mà ngươi gia tăng trên thân thể của ta !
- Đao lại đây !
Quầng sáng trắng bay lướt đến. Nó hóa làm Thiên Đao nằm yên trong lòng
bàn tay Thần Dạ.Mà khi giọng nói đột nhiên trở nên mạnh mẽ thì cả người
Thần Dạ,giờ này khắc này, đều tựa như Thiên Đao.Toàn thân hắn tản ra đủ
để thay đổi hướng gió thổi đến.
Hiện tại, Thần Dạ tức là Thiên Đao, Thiên Đao chính là bản thân hắn!
Chỉ trong một cái chớp mắt, Thần Dạ nhẹ nhàng giơ cánh tay lên. Ở trên
cánh tay hắn đã thấy xuất hiện những vết nứt, có những giọt máu tươi nhè nhẹ ri rỉ thẩm thấu ra ngoài. Rất hiển nhiên, mặc dù mức độ dũng mãnh
thân thể của hắn gia tăng không ít, thế nhưng cũng không chống đỡ nổi sự cắn trả của lực lượng mượn Thiên Đao và nhân thân Long Hồn sau khi đồng thời thi triển chúng.
Có điều những thứ này đều đã không còn nằm trong sự chú ý của Thần Dạ.Ý
nghĩ duy nhất quanh quẩn ở trong đầu hắn chính là lưu lại Tà Vọng. Ngoại trừ cái đó ra, không còn suy nghĩ nào khác !
- Phá Diệt Đao..
Người trẻ tuổi hóa thành tia chớp lướt đi ra xa. Đao trong tay hắn nổi giận chém tới về hướng kẻ ở xa xa với tà khí ngập trời.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
thấy nó trở nên càng gian ác hơn càng đáng sợ hơn....
Ba người Niệm Thần càng lùi xa hơn. Mà Niệm Thần mặc dù trọng thương,
nhưng có Thiên Đạo Chi Lực bảo vệ nên vẫn không bị hút đi máu
huyết.Nhưng sau khi thấy được cảnh tượng thảm thiết này thì Niệm Thần
rốt cục đã hiểu. Có lẽ đúng là sự tàn nhẫn dường này, mới là nguyên nhân đưa đến vô số năm trước đây, Cổ Đế đã liên hợp cùng ba vị đại đế khác,
cùng với sinh linh cả thiên hạ đều phải đánh một trận cùng Tà Đế Điện.
Lý Thừa Huân và Tiết Khải mắt nhìn chằm chằm máu huyết của mình bị hút
hết, sức sống đang tiêu tan rất nhanh.Ở trong con ngươiđã không còn thần sắc của bọn họ lập tức tuôn ra nỗi ân hận vô cùng vô tận.
Nếu như không phải bọn hắn, thì Thiên Kiếm Môn của chính mình đây, ngày
hôm nay làm sao có thể rơi vào kết cục diệt môn.Thậm chí ngay cả một
người sống đều không chạy thoát được.
Nhưng bọn họ cũng quên,tất cả, nếu như không phải là bọn hắn có dã tâm
cao hơn thực lực của bản thân thì căn bản không có khả năng phát sinh
những việc như thế này. Đương nhiên, vào lúc Tà Vọng tìm tới Thiên Kiếm
Môn thì tất cả, bao gồm Lý Thừa Huân và Tiết Khải ở trong đó đã tự nhiên vô phương kháng cự.
Cái này chính là nỗi xót xa, buồn đau vì thực lực không bằng người.
Con đường võ đạo nhìn thì như rực rỡ đủ mọi sắc màu. Nhưng trên thực tế, con đường này đều là được làm từ xương trắng và máu tươi mà thành, một
chút xíu may mắn cũng sẽ không tồn tại.
Hiện tại trong cả vùng núi, số người xem kể ra đã không còn nhiều lắm.
Do sự chú ý có hạn, từ trên trời cao, một đao một chưởng kia mang khí
thế thề phải phá vỡ chốn thiên địa này liền cứ ầm ầm va đập vào nhau.
Từng đạo sóng năng lượng khổng lồ cơ hồ trăm trượng giống như thực chất
khuếch tán ra từ chỗ va đập.Do loại năng lượng rung động đáng sợ này
khuếch tán,vào lúc này bầu trời vốn cũng đã không còn chắc chắn liền
trông thảm thiết hơn.