Đế Quân

Chương 883 : Tâm hỏa (2)

Ngày đăng: 06:27 22/04/20


- Thần Dạ, Thần Dạ.



Niệm Thần gọi lớn. Nàng đã biết Thần Dạ chưa chết, thế nhưng vừa rồi trong thời gian không dài như vậy mà hình như nàng đã trải qua một đời một kiếp, khiến cho nàng không muốn nhìn thấy nam nhân kia đã ở rất gần nàng rồi lại phi thường xa cách.



Ở trên trời cao,Thiết Tháp đang cấp tốc thu nhỏ đi.Vào lúc hào quang rực rỡ đang giảm đi thì nó quay về,có một bóng người bắn mạnh ra khỏi Thiết Tháp.



Vẫn còn không chờ hắn đứng vững trên mặt đất, Niệm Thần đã nhào vào trong ngực của hắn, ôm chặt lấy hắn.Nàng rất muốn giờ khắc này chính là vĩnh viễn. Nàng sợ, một ngày kia, Thần Dạ cứ như vậy mà rời xa nàng.



Cho nên, Niệm Thần ôm rất chặt, xiết rất chặt....



- Hãy đồng ý với ta, sau này không được liều mạng như vậy,có được không. Hãy đồng ý với ta.



Nước mắt tuôn ra từ sau cái khăn che mặt,thấm ướt đẫm bả vai lẫn quần áo của Thần Dạ. Thân thể mềm mại đang run rẩy,khiến cho Thần Dạ có thể cảm ứng được rõ ràng,Niệm Thần giờ phút này đang bộc phát ra loại tình cảm nóng bỏng như núi lửa,càng có vẻ vô cùng không muốn xa rời.



- Thần cô nương, ta vô sự.



Trong lòng Thần Dạ từng hiện lên sự yếu đuối. Hắn là người hữu tình nên không thể bỏ qua việc Niệm Thần đã làm tất cả vì hắn. Hắn càng cảm kích vì hắn mà Niệm Thần có khả năng không tiếc lấy sinh mạng ra giao tranh.Nhưng khoảnh khắc này nhanh chóng qua đi.



Thần Dạ trong lòng thở dài, tức thì hắn nhẹ nhàng nâng Niệm Thần đứng dậy. Từ xưa thì khó khăn nhất chính là đón nhận ơn huệ của mỹ nhân, mà hắn cũng không thể đón nhận....



Nhìn chăm chú vào Thiên Địa Hồng Hoang Tháp ở trong tay, hai mắt Thần Dạ trở nên băng giá mà quát:



- Tà Vọng, hãy nói ra những điều mà ngươi biết đến, tất cả những chuyện về mẫu thân của ta đi. Nói như vậy, sẽ làm thời gian của ngươi từ nay về sau sẽ được trôi qua tương đối dễ dàng hơn một chút.



- Đừng hòng.
- Ma quỷ, ngươi là ma quỷ.



Tà Vọng kìm lòng không đậu rùng mình một cái. Hắn vừa nghĩ tới, trong vô số năm tháng sau này hắn đều phải gánh chịu loại cảm giác sống không bằng chết. Với tâm tính của hắn, mà cũng đều cảm thấy phát hoảng đến trái tim lạnh toát.



Vẻ mặt Thần Dạ đột nhiên trở nên hung dữ:



- Các ngươi bắt mẫu thân của ta, khiến cho cả nhà chúng ta từ đó chia lìa. Ngươi khiến cho căn cơ của ta bị phế, tinh thần sa sút mất đến bốn năm, càng là làm cho Thần gia chúng ta thiếu chút nữa cửa nát nhà tan, ma quỷ.



- Tà Vọng, ta sẽ không giết ngươi. Ta sẽ giữ ngươi lại để ngươi tận mắt chứng kiến. Trong tương lai,khi ta xông vào Tà Đế Điện thì đó mới là lúc,mà ta đích thực hóa ma.



Gằn từng tiếng, đều là biểu hiện ra mối hận ngập trời ở sâu trong nội tâm Thần Dạ. Sự lạnh lùng đến như vậy đều phảng phất khiến cho nhiệt độ ở chốn không gian này đều phải giảm bớt đi rất nhiều.



Giữa đám Tâm Hỏa thiêu cháy,vẻ mặt Tà Vọng vào giờ khắc này trở nên đờ đẫn.Hắn có thể nghe ra, ở trong lời nói kia của người trẻ tuổi có nỗi đau đớn của mối hận khắc cốt ghi xương. Mà hắn càng biết rõ hơn, nỗi hận và đau đớn này sẽ hóa thành cơn bão táp khổng lồ, rốt cuộc sẽ quét bay cả Tà Đế Điện.



Tà Vọng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi,nhưng lúc này rốt cục cũng phải sợ hãi.



Niệm Thần ở bên, nước mắt không nhịn được lại một lần nữa chảy xuống. Phàm là người đã từng chứng kiến thời đại thiếu niên của Thần Dạ thì đều sẽ biết, khi đó là hắn sống không bằng chết như thế nào.



Niệm Thần còn nhớ rõ, hồi đó vào lúc hắn suy sút thì nàng đã đi thăm hắn một lần. Khi đó, hắn cũng không có hỏi han nói năng gì, hắn chỉ là thản nhiên nhìn Niệm Thần mà nói một câu. Nếu như không cứu được mẫu thân trở về thì chớ nói đời này kiếp này, mà vĩnh viễn tâm hồn hắn đều phải trầm luân trong địa ngục.



- Nói đi, tại sao các ngươi lại muốn bắt mẫu thân của ta.



Từ Tà Thứu hắn đã biết được, sở dĩ Tà Đế Điện bắt mẫu thân đi bởi vì là trong tay mẫu thân có một món đồ gì đó mà Tà Đế Điện nhất định phải có được. Mà nay lại phái thêm người đi để bắt chính mình. Cái này có khả năng là dùng để uy hiếp mẫu thân, mà cũng có khả năng là mẫu thân đã để lại thứ đó cho chính mình.