Đế Quân
Chương 905 : Phá phong (1)
Ngày đăng: 06:27 22/04/20
Khoảng cách gần như vậy, tử sắc quang mang của Cổ Đế Điện đều đang mãnh liệt run rẩy. Mặc dù không có công kích, lại vẫn như cũ khiến Thần Dạ cảm ứng được áp lực nặng như núi từ hai bên trái phải tràn đầy qua đây.
Không chỉ như thế, Thần Dạ còn cảm ứng được phía sau của hắn, lưỡng đạo phong trụ kỳ thực đã tương liên tại một chỗ….
Đối mặt với lưỡng đạo phong trụ, Thần Dạ cũng không cách nào được, hiện tại hắn thực sự không phân ra được quá nhiều tinh lực để đến ứng phó chúng. Chỉ có thể là đi thẳng không quan tâm đến.
Coi như là đến cuối cùng lưỡng đạo phong trụ này tương dung thành một đạo công kích phô thiên cái địa mà đến, Thần Dạ cũng chỉ có thể ngồi chờ biến hóa. Như vậy muốn chiến liền đặt tại tận cùng của thung lũng rồi chiến.
Bằng không lúc này xuất thủ, cho dù hủy diệt được phong trụ, bản thân hắn vẫn như trước còn ở trong thung lũng, cương phong cũng sẽ lại hội tụ lần nữa.
Thời gian từng phút trôi qua, mỗi thời điềm đều có thể tận mắt nhìn thấy một cái cửa ra khác của thung lúc, đồng thời hai bên trái phải lưỡng đạo phong trụ tựa như trở thành cột trụ chống trời liên thiên tiếp địa.
Thiên uy hạo hãn một tầng cao hơn một tầng đánh thẳng tới, đem quang mang của Cổ Đế Điện đều là áp bách gắt gao, kề sát ở trên thân thể của Thần Dạ, rất có cảm giác muốn đem hắn đánh tan.
- Rống!
Lưỡng đạo phong trụ lúc này tựa như hóa thành hai đầu chân long vờn quanh trong cửu thiên. Khi gào thét tiếng gầm rú vang vọng tới tận phía chân trời. Toàn bộ thung lũng đều đang mãnh liệt rung chuyển.
Thiên Đao chém xuống, chém tan cương phong mãnh liệt phía trước, cửa ra của thung lũng rõ ràng xuất hiện. Nhưng dồng thời xuất hiện đó là hai ngọn núi giống như biến thành chân long. Sau một lát, lưỡng đạo phong trụ tương dung, một trận phong long phô thiên cái địa từ giữa không trung bao phủ toàn bộ thung lũng.
Thung lũng đại địa đang chấn động, vô số núi đá từ trên cao phong rơi xuống. Nhưng trong lúc rơi xuống lại hóa thành hư vô biến mất vô tung vô ảnh.
Ánh mắt của Thần Dạ không khỏi lóe lên một cái. Lấy thực lực hiện nay của Tà Dương Môn không cách nào xây dựng ra được một không gian to lớn như thế. Càng thêm không có khả năng ở trong không gian này thiết đặt ra đủ loại như vậy. Hiển nhiên cái không gian này là do tiền bối của Tà Dương Môn ngày trước tạo ra được.
Hay nói cách khác, hiện tại Tà Dương Môn là đã xuống dốc.
Đương nhiên những điều này không phải là Thần Dạ muốn suy tính, mà là hắn mơ hồ cảm thấy có chút địa phương không đúng…Về phần là địa phương nào không đúng, rốt cuộc là cái gì, Thần Dạ lại vẫn chưa nghĩ ra được.
Ngay vào lúc này, quang hoa trên Huyền Dương Ngọc đại phát, tựa hồ cảm ứng được vị trí của Trưởng Tôn Nhiên chân thực tồn tại, quang mang lục sắc hóa thành một đạo thải hồng hướng về một nơi xa xa vọt tới.
Theo phương hướng chùm sáng chỉ tới nhìn lại, ánh mắt của Thần Dạ thoáng cái biến đổi. Nơi đó phảng phất như là một mảnh hỗn độn, có một tầng vân vụ dày đặc bao phủ. Ngay khi chùm tia sáng do Huyền Dương Ngọc chiếu xạ tới giống như bị thôn phệ vậy.
Nơi đó hắc ám tràn ngập, mang theo một chút hàn khí không ngừng phiêu đãng. Ở bên trong hắc ám mơ hồ có một đạo ảnh tử khổng lồ phủ phục ở bên trong. Từ xa nhìn lại giống như cự thú bên trong hắc ám, khiến kẻ khác chẳng hiểu sao ở trong lòng dâng lên cảm giác khiến tim đập nhanh hơn.
Tựa hồ cảm ứng được, Thần Dạ cũng đang nhìn chăm chú địa phương đó, Huyền Dương Ngọc bay lên trời mang theo lục sắc quang hoa nhanh như tia chớp hướng về phía mảnh đất kia vọt tới.
Thấy như thế, Thần Dạ cũng không chậm trễ, theo sát mà chạy đến.