Đế Quốc Bóng Tối

Chương 50 :

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


“Đã thế tốt nhất tối nay anh tặng luôn món quà này cho anh ấy đi, coi như là chúc mừng anh ấy được nhận vào thực tập ở đại sứ quán Nhật.” Amanda mặc áo khoác vào, vịn tay Akinobu bước ra khỏi bệnh viện.



Chiều ngày hôm đó, Kenwa mời Akinobu cùng Amanda đi ăn tối, hắn giả lả cười cười ta thán hắn ta sẽ nhung nhớ Akinobu biết bao nhiêu khi phải rời New York về Washington, bít tết thơm ngon tuyệt hảo, bầu không khí tràn ngập nhà hàng cũng tương đối rộn rã, Amanda bởi sự dí dỏm từ đối phương mà cười đến không sao khép được miệng, tranh thủ lúc cô vào toilet chỉnh lại lớp trang điểm, Kenwa cố tình duỗi tay ra quơ quơ ly rượu trước mặt Akinobu.



“Hôm nay trông cậu rất chi không vui vẻ.”



Akinobu quay đi nhìn về những đốm đèn đô thị lấp lánh bên ngoài khung cửa kính.



“Chắc tại cậu biết tin Eva có thai rồi hở, nhất là Kobayakawa đã bị rất nhiều người ngộ nhận là bố của đứa bé đó rồi.” Kenwa hứng thú quan sát thằng bạn, hắn khoái nhất là được nhìn thấy y dùng biểu tình yên lặng để trả lời vấn đề.



Akinobu lườm mắt sang Kenwa, tựa hồ như ý nói “Im đi”.



Ngón trỏ hắn gác cằm, dùng ánh mắt nhìn y như thể đang nhìn trẻ con mà từ tốn phân trần, “Cậu đang giận, không phải chuyện Eva mang thai, cũng không phải chuyện gần như cả thế giới đều cho rằng đứa bé là của Kobayakawa, mà là cậu ta căn bản không có giải thích với cậu.”



Akinobu nghiêng đầu nhìn chằm chằm Kenwa, nếu kẻ đối diện chỉ là người bình thường thì đã sớm biết điều mà câm, song buồn tội kẻ đó lại là Ogata Kenwa cơ đấy, những gì hắn làm chỉ là thong dong mỉm cười, đào bới được tất cả những gì sâu thẳm nhất từ trong nội tâm Akinobu.



“Tay cậu đã ngần ngừ ở di động suốt nãy giờ, cậu đang chờ cậu ta gọi cho cậu, giải thích cho cậu rằng cậu đừng hiểu lầm. Nếu cậu ta không hó hé nửa lời gì với cậu hết, khả năng có thể bởi căn bản cậu ta chẳng cần đếm xỉa đến điều cậu nghĩ, nói cách khác cậu ta không quan tâm đến cậu.”



Khuôn mặt Akinobu nghiêng đi tại một góc độ nhất định, vẫn giữ nguyên đường nhìn dính lên người Kenwa.



“Tôi thì chỉ muốn nói với cậu, có thể cậu ta có quan tâm đến cậu nghĩ gì, nhưng càng quan tâm thì cậu ta lại càng muốn tự an ủi mình rằng cậu ta chẳng hề quan tâm. Dẫu sao cậu cũng đã in dấu trong cuộc đời cậu ta rồi, cậu ta không có biện pháp để gạt bỏ, thế là đành phải giả bộ.”



“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Sau cùng Akinobu cũng chịu lên tiếng.



Kenwa cúi đầu xuống nhấp một hớp rượu vang, “Tôi khuyên cậu hãy hoặc là nhẫn nại, hoặc là càng ráng sức chiếm hữu những mảnh ghép khác trong cuộc sống của cậu ta.”



“Cám ơn.” Akinobu gật gật.




Cả hô hấp cậu cũng còn không dám, điều này khiến cậu uể oải biết bao, cái tên Saionji Akinobu này còn chưa cần xuất hiện trước mặt cậu mà cũng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng cậu ngần vậy.



“Vì sao không nói gì?”



Shinichi ngẩng lên, trên căn phòng nằm trên tầng hai, ánh đèn lùa rọi qua tấm rèm in lên cái bóng của người ấy.



“Nếu nãy giờ tôi không nói gì, cậu sẽ cúp máy sao?” Shinichi nắm chặt di động, cậu thấy cái bóng ấy biến mất.



“Không, tôi sẽ chờ cậu nói.” Thanh âm của y sao mà bình tĩnh, tựa thể hết thảy việc làm mà y nói đều là lẽ đương nhiên.



“À…” Shinichi cười nhạo, “Và nếu tôi vẫn không yêu cậu, cậu cũng sẽ chờ như thế?”



“Vì sao cậu luôn hỏi tôi vấn đề mà cậu đã biết rõ đáp án vậy?”



“Có phải nếu tôi nói tôi yêu cậu rồi, cậu sẽ buông bỏ không?”



“Cậu có thể thử, nhưng chắc chắn cậu sẽ không thành công.”



Shinichi hít một hơi thật mạnh, xoay người, đèn cao áp đường phố căng cái bóng cậu thật dài thật dài kéo giãn ra.



Miệng cậu mấp máy, đầu dây bên kia đối phương đang thở đều đều, không có nhẹ mềm như con gái nhưng lại khiến cho suy nghĩ cậu nhất thời bị đè nặng không sao chịu cho nổi.



“Ngủ ngon.” Shinichi cúp điện thoại, vừa toan quay bước trở lại xe, ngay khắc ấy cậu nghe thấy “Xoạch ——” một tiếng, cánh cổng căn biệt thự cứ thế mà bật mở.



Cậu quay lại nhìn, đột nhiên bất ngờ rằng Akinobu đã đứng tại trước cánh cổng kia.