Đế Quốc Bóng Tối

Chương 64 :

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


Shinichi mím chặt miệng, xót cay ngập tràn bóng mắt, lập lờ những đốm đèn thành phố gần gần xa xa lan tràn thành một biển sáng vô chừng vô tận, sau cùng cậu cũng gật, thốt ra bảo, “Được rồi…”



Eva ngồi trong xe hít sâu một hơi, “Được, cứ thế đi nhé. Vừa vặn có anh Saionji ở đây, để anh ấy làm chứng cho cuộc hôn nhân của bọn mình, em sẽ kiếm thêm một người nữa để giả vờ làm mục sư, em hiểu anh không muốn em lừa dối Chúa.”



“Saionji… đang ở cạnh em à?” Nhác nghe thấy cái tên kia, trái tim Shinichi thoáng chốc như thể đá băng bị bóp tan vụn vỡ.



Eva nhìn đến ghế lái đằng trước, trả lời, “Ừ, anh Saionji đang lái xe, em bàn với anh ấy một lát đã, nếu anh ấy bận quá phải về New York, em có thể nhờ bạn học cấp III ở Washington của em.”



“Ừm, cứ vậy đi.” Shinichi liền kết thúc cuộc gọi, ngoái lại trông sang bố đang nằm trên giường.



Nắm chặt bàn tay của ông, gương mặt Akinobu lại hiện ra trong trí óc cậu, yết hầu cậu nghẹn ngào, giờ phút này cậu muốn được kể rõ cho Shuusuke nghe, song cậu biết, cậu đâu thể nói được.



Về khách sạn, Eva đề đạt rõ vấn đề của mình cho Akinobu.



Takaomi cũng nhìn chăm chăm Akinobu, nó nghĩ y sẽ không đồng ý, thế mà không ngờ được y lại gật đầu.



Takaomi muốn nói gì đó với y, đối phương lại nói trở lại với nó, “Đi nghỉ sớm đi, mai bác Kobayakawa tỉnh lại tầm nào là chúng ta phải đến bệnh viện ngay lập tức.”



Môi Takaomi mấp ma mấp máy, vốn định hỏi thẳng nếu ngài đã quan tâm độ vậy, cớ gì lại không nói ra đi. Nhưng rồi những lời này cuối cùng vẫn bị ngậm lại.



Mở vòi hoa sen, ngay cả quần áo cũng không buồn cởi, Akinobu lặng lẽ đứng dưới làn nước.



Rào rào rào rào, chớp nhoáng nước đã nhuốm đẫm toàn thân.



Dải tóc sau đầu dính nhẹp trên lưng xuôi theo dòng nước.



Đã từ rất lâu y hiểu được rằng, cậu ấy là cơn sóng duy nhất trong thế giới của y, rất đơn giản mà lại nhấn chìm khiến y dìm ngợp.



Gần chập tối của ngày hôm sau, Shuusuke rốt cuộc cũng tỉnh.



Akinobu lái xe chở cả Eva lẫn Takaomi đến bệnh viện.



“Bố bị làm sao…”



“Bố.” Shinichi gắt gao cầm chặt tay ông, xúc cảm trên mặt gồm cả vui mừng lẫn xót xa trộn lẫn, “Bố tỉnh rồi.”




Mấy chữ “người tình bí mật” này làm cho Shinichi cảm giác suy nghĩ của cậu bất thình lình bị kéo căng miết mải, cậu bèn hít mạnh một hơi.



Akinobu… Không biết cậu ta thế nào rồi…



Từ lúc trở về New York, cậu ta chẳng còn gọi một cuộc điện thoại nào cho mình nữa.



Shinichi miễn cưỡng cười cười, người ấy đã vì cậu mà phải trả giá nhiều quá, phải từ bỏ nhiều quá.



Rồi một ngày nào đó, cậu ấy cũng sẽ mệt mỏi rồi chán ngán mất hứng với mình phải không.



Nghĩ đến đây, Shinichi bất giác muốn rơi nước mắt.



“Shinichi, anh về phòng à?” Eva nhìn theo bóng lưng cậu mà hỏi.



“Anh… ra ngoài đi dạo… Em ngủ sớm đi nhé.” Shinichi vớ lấy chìa khóa xe, đoạn ra khỏi nhà. Eva không nói thêm gì nữa, cô tinh tường hiểu cậu cần thời gian để hồi phục vết thương lòng.



Xe cứ thế bâng quơ lái đi không phương không hướng, xuyên qua lập lòe ánh đèn của chợ đêm New York, lao ra đường cao tốc, ngay cả chính bản thân cậu cũng không rõ đích mà cậu muốn đến là nơi nao.



Bóng râm tàng cây lướt qua cửa xe liên tục, tầm nhìn cũng dần trở nên quang quải.



Bãi cỏ trong đêm dập dờn theo làn gió, cậu đã lái tới khu biệt thự ở ngoại ô của Akinobu.



Giây phút này đây, cậu thấy mình sao mà khù khờ.



Nếu muốn gặp người ấy, nếu muốn hỏi người ấy, lẽ gì không trực tiếp đi tìm người ấy luôn đi?



Đôi mi Shinichi giật giật, cậu rảo bước tới bậc cầu thang trước ngôi biệt thự, ngồi xuống, tựa lưng vào cánh cửa phía sau, nhắm mắt lại.



Di động trong túi chợt rung lên bất thần, chắc là Eva gọi tới, Shinichi cầm điện thoại nghe, giọng nói từ trong loa nghe truyền ra dâng trào lên tất thảy mọi xót xa trong thâm tâm cậu.



“Shinichi.” Người ấy luôn luôn chẳng bao giờ nói quá nhiều, chỉ là dịu dàng gọi tên cậu như vậy thôi, thế mà Shinichi lại bỗng dưng vỡ vạc ra, thì ra cậu đã từng có được quá nhiều nhường ấy.



“Tôi cứ ngỡ… Cậu không còn muốn nói chuyện với tôi nữa.”