Đế Quốc Bóng Tối

Chương 68 :

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


“Tôi xin lỗi nhớ ~” Kenwa gồng sức một phát, cánh cửa cuối cùng cũng khóa lại được. Không phải là tôi không cứu cậu đâu nha, Kobayakawa ơi, tôi mà cứu cậu rồi… thì ai sẽ cứu tôi đây?



Tai nghe thấy tiếng cửa bị khóa, Shinichi hận đến nghiến răng nghiến lợi, từ sau lưng tiếp tục một đợt cắm rút dồn dập nữa, cậu đau tới nỗi răng cũng phải run lên, đồng thời phảng phất ùa đến cả cơn khoái cảm.



“Dựa vào cái gì… Cậu dựa vào cái gì…” Đầu Shinichi vùi sâu vào gối, nước mắt bởi đau đớn mà chực trào ra, thế nhưng cậu vẫn cố nín nhịn.



Ngay sau tư thế này, Akinobu lại lật mình cậu trở lại, cái đó của y đảo lộn một vòng trong lối giữa chật chội sít sao, gần như cả vách trong đang bám dính cái đó của y cũng phải theo đó mà bị kéo giãn.



“A…” Shinichi ngửa cổ, hai tay túm chặt đệm, nhức buốt lẫn choáng váng đồng thời dội dến.



Đối phương cầm lấy cổ tay cậu kéo tới chính y, hành động này càng ép khoảng cách giữa hai người bội phần chặt chẽ hơn nữa, “Cậu cho rằng dựa vào cái gì? Cho tới hiện tại tôi cũng đâu có bao giờ là người rộng lượng đâu… Shinichi…”



Shinichi mở mắt nhìn Akinobu, nét mặt y đang bao phủ đầy dục vọng trộn lẫn với vẻ yêu thương khó có thể che lấp.



“Mỗi một lần cậu ở bên người khác… không có nghĩa là tôi không để tâm đến…” Akinobu dẫn tay Shinichi để lên ***g ngực mình, nơi đó phập phồng lên xuống khôn nguôi theo từng nhịp thở, “Tôi đã nói với cậu lâu rồi mà, đối với người mà tôi yêu… Tôi sẽ có cơn thèm muốn được mãnh liệt giữ lấy người chẳng ngần ngại phá hủy đi… Nhưng hôm nay cậu làm tôi sợ lắm… Tôi nghĩ liệu tôi có khi nào sẽ vuột mất cậu hay không? Có phải phá hủy cậu đi rồi sẽ tốt hơn?”



Nghe lời y giãi bày, trái tim Shinichi hệt như chầm chậm lắng đọng xuống từ sự tức giận cao ngút, “Tôi thật sự… không đâu mà, xin cậu hãy tin tôi.”



“Lúc nào tôi cũng cố chiều ý cậu, Shinichi…” Hai đầu lông mày Akinobu giãn dần ra, “Hôm nay xin cậu hãy nghe theo tôi, rồi mai, tôi hứa sẽ đưa Eva trở về với cậu, có được không?”



“Ngày mai… Tôi có thể gặp Eva thật ư?” Shinichi nhìn Akinobu mà hỏi.



“Cậu đã nói rằng cậu tin tôi.” Akinobu thấp người xuống, hôn lên má cậu, “Cậu không biết đâu… Đã vô số lần tôi ước ao thế gian này chỉ còn lại hai chúng mình, như vậy tim cậu sẽ không còn dành thêm cho ai khác nữa, mà tôi, cũng không phải thường trực lo lắng… rằng ánh mắt cậu sẽ bị những kẻ khác cướp đi, sự cám dỗ trên đời này có nhiều lắm… Shinichi à.”



“Tôi không phải đồ vật, không ai có thể cướp tôi đi…” Shinichi còn chưa nói hết, đầu đỉnh Akinobu đã lại thúc thẳng, hai tay nâng mông cậu lên, kề sát tới gốc đáy cái đó của y.




“Tại vì em gái nó còn đang nằm trong tay Lucerne.” Akinobu mở cửa xe, “Ngày mai nó sẽ khai thật.”



“Nhỡ mai nó vẫn chưa khai thật thì sao?” Kenwa chau chau mày.



Cách một lớp cửa kính, một ý cười lạnh rét hiện lên bên khóe môi Akinobu, “Nó sẽ.”



Hửng sáng hôm sau, người trông coi luồn đồ ăn sáng vào lỗ cửa nhỏ cho nó. Takaomi đã đứng yên trong cái hòm sắt hai ngày hai đêm rồi, chân cẳng nó đã bị mất cảm giác từ lâu.



“Hôm nay… Ngài Saionji có còn tới không?” Takaomi hỏi.



“Không đâu.”



“Sao lại thế?”



“Mày không biết trưa nay ngài Saionji có cuộc giao dịch trọng đại à?”



Takaomi chẳng còn tâm trí để mà ăn nữa, nó trả phần bánh mỳ lại cho người trông coi, đối phương thấy nó không muốn ăn, cũng không nói thêm gì nhiều liền đi khỏi.



Nó ngả ra sau, tựa lưng vào miếng tôn sắt, nước mắt chảy dài xuống má.



“Penny… Em nói xem anh làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai? Phỏng chừng dẫu cho ngài Saionji có từ bỏ cuộc giao dịch… Lucerne cũng sẽ không bỏ qua cho anh em mình phải không?”



Thời gian lại trôi qua một cách nặng nề, người trông coi lại tới, đưa bánh mỳ cùng nước vào lỗ, “Này thằng nhóc, mày đã ba ngày không ăn không uống rồi đấy, có chết mày cũng phải làm một con ma no bụng chứ.”