Đế Quốc Bóng Tối

Chương 77 :

Ngày đăng: 12:25 18/04/20


Akinobu cười không nói, trực tiếp ngồi vào bồn, tiếng nước tràn ào ào ra khỏi bồn tắm làm Shinichi khốn quẫn tới nỗi chỉ muốn bỏ chạy.



“Shinichi, vì sao cậu cứ chẳng chịu thành thật thế nhỉ.”



Nghe được giọng nói đối phương, suy nghĩ của Shinichi thoáng chốc tạm dừng.



Có lẽ, tình yêu cũng giống như bắn súng. Nếu bản thân đã ngắm chuẩn xác hồng tâm thì không có lý do gì để lưỡng lự chưa bóp cò, một khi cứ mãi băn khoăn chớp nhoáng nắm chắc được ấy, đánh mất sẽ chỉ càng nhiều hơn mà thôi.



Shinichi nhún vai, ngoái lại, hơi hơi nghiêng đầu, “Nhớ, không được làm ướt tay tôi cũng không được làm ướt vết thương trên vai cậu đâu đấy.”



Trong ánh mắt còn ẩn tàng đôi chút khiêu khích, khiến cho Akinobu vốn dĩ chỉ là mang tâm tình trêu đùa bất giác tim đập dồn dập, ánh nhìn chỉ có thể miết mải theo hình ảnh Shinichi cởi quần lẫn áo sơmi, vắt trên bệ rửa. Ngay tại thời điểm cậu kéo quần lót, Akinobu mỉm cười, “Cái đó, cậu có thể để lại được không.”



Shinichi nhíu mày không lên tiếng, xoải chân bước vào bồn, ngồi xuống đối diện Akinobu.



Bồn này đúng là lớn hơn so với bồn tắm bình thường, nhưng khi hai thằng con trai cùng ngồi xuống thì sao không chật chội mới lạ. Bắp chân Shinichi đành phải vắt ngang qua hông Akinobu, chưa hết, cậu còn rành rành cảm thụ được nhiệt độ cơ thể Akinobu dễ còn nóng hơn cả nước tắm, cậu hiểu giờ mà không thả lỏng đi thì lát nữa cậu thảm đủ.



“Lau qua qua là được.” Khuỷu tay Shinichi đặt sang hai bên thành bồn, bàn tay quấn dày băng vải lơ lửng giữa không trung.



Akinobu cầm khăn mặt, duỗi tay giúp Shinichi lau cổ, xương quai xanh, lau đến hai hạt thù du trước ngực, dưới hơi nước mờ mịt chúng càng toát ra sắc mê người dị thường.



Akinobu sát gần Shinichi hơn, đồng nghĩa bức ép chân cậu mở càng lớn. Da thịt và cả lỗ nhỏ giữa hai chân như ẩn như hiện giữa sóng nước gờn gợn, thế mà thái độ Shinichi rất chi khác thường, không quay mặt đi, còn nhìn thẳng thừng vào Akinobu.



Akinobu nhoài người về phía trước, môi kề vào tai cậu, “Hôm nay cậu ‘thành thật’ đến nỗi tôi xúc động quá chừng.” Tay y vòng qua nách Shinichi, khăn mặt chuyển dần xuống bên dưới, chầm chậm chà lau bên hông.



“Cậu mà không lẹ lẹ tay chân lên, nước sẽ nguội.” Shinichi cũng đùa dai gí vào tai Akinobu, thì thầm bảo.



Tựa như ảo giác, cậu bỗng thấy tai Akinobu bỗng ửng hồng, mà trên bụng cậu, hình như có thứ gì đó cứng cứng nóng rực đang chọc vào.



Shinichi ngây ra, cảm giác hai tay Akinobu thẳng thắn xoa lên gò mông cậu, ngón tay theo đáy quần ướt sũng chen vào thám hiểm, vuốt ve những thớ thịt bên trong, không ngừng miết lên khe rãnh, lợi dụng sự trơn mềm của nước ấm mà đẩy vào vào lỗ nhỏ ấm áp đó.



Không khỏi hít một hơi thật sâu, Shinichi ngả người ra sau hơn, ngờ đâu ngón tay Akinobu lại khuấy tròn bên trong một vòng.



“Giờ mà không thả lỏng, chốc nữa càng bị đau.”



“Vậy cậu nhanh nhanh lên hộ.” Cuối cùng Shinichi cũng phải quay đầu đi, trong khi Akinobu chỉ cười khẽ hôn mút da thịt bên cổ.
“Do đó cậu đổi sang một cách khác để ràng buộc tôi sao?”



Akinobu nhàn nhạt thở dài, “Liệu có gì có thể ràng buộc được cậu?”



“Dĩ nhiên là có.” Ngón tay Shinichi mân mê sợi dây chuyền trên cổ, “Cậu đã ràng buộc tôi rồi.”



Ngồi trong xe, Amanda cứ đăm đắm nhìn mãi căn nhà Akinobu vẫn chưa từng có ánh đèn bật, bỗng nhiên phá ra cười.



“Akinobu, anh có biết hay chăng trên đời này vốn có những điều căn bản không thể che giấu được…”



Nước mắt chảy dọc theo khóe mi.



Tiếng chuông điện thoại vang lên bất thần, Amanda cười lạnh nghe máy, “Thưa cha, Ares thất bại rồi.”



“Cho nên ta muốn con tự tay giết Saionji Akinobu đi. Nếu nó chết thì mối làm ăn của Bọ cạp đỏ mới thuộc về ta được. Một khi đã hợp tác với Bọ cạp đỏ, lợi ích chúng ta có thể ngang bằng với Chính phủ, nhờ đó lũ liên bang Chính phủ sẽ không để bọn Interpol đến gây khó dễ ta nữa.”



“Cha, nhưng đó là giết người, con…”



“Công chúa nhỏ của cha à, miễn là con giải quyết thằng Saionji cho ta, ta sẽ tự có hơn nghìn cách bào chữa cho con, con là đứa con gái duy nhất của ta mà, làm sao ta có thể để con bị gì được chứ? Chỉ là hiện thời chỉ mỗi con là người duy nhất có khả năng tiếp cận thằng đó được thôi.”



Amanda chau mày lại, con là công chúa của ngài, đồng thời cũng là công cụ lợi dụng của ngài phải không.



Ngài có thể yêu con được bao nhiêu cơ chứ?



“Amanda, phải tin cha, ta sẽ không để con gặp bất trắc gì đâu. Ta đã tính toán ổn thỏa đường rút cho con rồi.”



Amanda thoáng khựng, ngón tay xoay nhẹ bên thái dương, “Cha, ngài cho con một thời gian để chuẩn bị đã.”



“Tất nhiên rồi con gái, hễ khi nào con có thể ra tay thì hãy báo một tiếng cho ta, ta sẽ dốc toàn lực phối hợp.”



“Dạ, vâng ạ.” Cuộc gọi kết thúc, Amanda u ám mỉm cười.



Vô luận là Lucerne cũng thế, Akinobu cũng thế, mà là mình cũng thế, vĩnh viễn chẳng thể như nguyện được tất cả mọi chuyện đâu.