Đế Quốc Bóng Tối
Chương 80 :
Ngày đăng: 12:25 18/04/20
“Á —— Tôi không đẻ nữa! Tôi không đẻ nữa! Đau chết mất!”
Tiếng kêu thét vẳng ra từ phòng sinh khiến người ta hãi hết cả hồn.
“Đừng nói thế chớ? Đau kinh dị thế sao?” Eva bám chặt sít Shinichi đứng cạnh, “Bỏ đi anh, không thì em mổ cũng được…”
“Eva, em đừng tự có dọa nạt mình như thế.” Shinichi cuống quýt trấn an Eva đang bị dọa cho trắng mét cả mặt mũi, “Đứa bé được sinh nở tự nhiên mới khỏe mạnh được, vả lại mổ, bụng sẽ bị xẻ thành một cái lỗ toang hoác đấy, ngượng bỏ xừ, hơn nữa anh nghe nói sau khi hết thuốc tê rồi thì còn đau hơn cả sinh tự nhiên nữa cơ!”
“Thiệt hay điêu vậy?” Mặt mày Eva rúm ró, “Nhưng mà… Bà kia kêu tang thương thế… Lẽ gì mà lại báo hôm nay là ngày sinh dự tính của em chứ nhỉ? Em chả có cảm giác gì hết! Có phải cục cưng vẫn muốn được ở trong bụng em không, chắc nó cũng không muốn rời mẹ nó đâu hà!”
“Eva, trước hết em đừng quá hồi hộp, nếu không bọn mình cứ ngồi xuống xem TV đi đã, chờ lát nữa bác sĩ đến kiểm tra xong xuôi hết xong rồi nói sau nhé?” Shinichi lanh lẹ chạy đi bật TV cho Eva xem, cậu biết Eva không phải muốn giữ nguyên cục cưng lại trong bụng mà đơn thuần là cô sợ hãi bị đau đẻ thôi.
TV đang chiếu một buổi lễ hạ thủy được tổ chức ở Manhattan, máy quay lia qua một đường, khuôn mặt cười rạng rỡ sánh ngang với diễn viên của Lucerne cũng đồng thời hiện qua chớp nhoáng.
“Không thể? Hôm nay là ngày em định sinh con mà phải nhìn thấy cái lão khốn nạn này á! Nhất định là điềm xấu rồi, Shinichi, chúng ta đổi ngày sinh ngay! Đổi sang hôm khác!”
Đột nhiên, dội lên một tiếng pằng, Lucerne trợn trừng mắt ngã vật ra sau, tất cả khách khứa có mặt đều ôm đầu ngồi xổm xuống đất, ngay cả Eva vốn khinh miệt cực độ không thèm liếc Lucerne cũng phải lao tới TV ngó chăm chăm không một lần chớp mắt.
“Đây là… Sao lại như này?”
Trong TV, vệ sĩ của Lucerne đã nháo nhào chạy đến gắt gao ấn chặt cố lão lại, có điều lão đã bị bắn trúng động mạch chủ ở cổ, không còn khả năng cứu được nữa rồi.
Shinichi sững sờ, cậu hiểu, phát đạn ấy là từ Ares Helsing. Một đạn trúng cổ mục tiêu, giống hệt như một đạn đã giết chết ba Eva vậy.
Eva bấu trước TV, mải miết dán ánh nhìn tại vẻ mặt tắt thở của Lucerne mãi, lẩm bẩm, “Là thật ư? Ba ơi? Là thật đấy ư?”
Shinichi bước đến một tấm bia mộ thì ngừng chân, cậu ngoảnh mặt dời đường nhìn sang Akinobu đứng cạnh, nhẹ cười, “Lúc này, cậu chỉ cần nghe tôi nói là đủ.”
Akinobu gật.
Shinichi ngồi xổm xuống, ngắm nhìn tấm ảnh trên mộ, nụ cười của Shuusuke dường như vẫn còn hiện hữu tại ngày hôm qua.
“Bố à, con có một tin tốt và một tin xấu báo cho bố này.” Shinichi nghiêng đầu, nâng tay sờ sờ gáy, giống hệt Shuusuke thật sự đang ngồi trước mắt lắng nghe cậu, “Tin tốt là Eva đã sinh được một đứa bé dễ thương lắm… Còn tin xấu, con đoán hiện tại có khi bố đã biết rồi, cha đứa bé đó kỳ thực không phải là con.”
Cậu hít một hơi vào phổi, “Con vẫn còn một tin vừa tốt vừa không tốt muốn nói cho bố nữa cơ bố ạ. Con yêu một người, con đã xác định kể từ giờ con sẽ mãi mãi bên cạnh cậu ấy, nhưng mà cậu ta hổng phải đại mỹ nữ nào bố hằng mong chờ đâu, cậu ta là… một người con trai tính tình hơi bị lạnh lùng, mặt mũi thì suốt ngày khó đăm đăm, đã thế lại còn không thể đẻ con được nữa. Mà quan trọng nhất là cậu ta còn đẹp zai hơn cả con, dollar kiếm được cũng nhiều hơn cả con… làm con thật đúng là mất sạch bách mặt mũi mà. Nhưng mà dẫu có như vậy, con vẫn muốn được ở bên cậu ấy…”
Akinobu cứ thế đứng lẳng lặng bên Shinichi, rũ mắt quan sát biểu tình của cậu.
Nắng chuyển góc rơi, những chiếc bóng kéo dài từ từ được gom gọn.
Shinichi đứng dậy, nắm chặt tay Akinobu, cười cười, “Đi thôi, về nhà nào.”
Akinobu ngoái đầu nhìn tấm ảnh Shuusuke, gương mặt ông dát lên một vầng sáng nhàn nhạt.
Y cười mỉm, cám ơn bác, đã đưa cậu ấy đến thế giới này.
Mà con, cũng sẽ dùng hết chính bản thân con để trân trọng cậu ấy.
Toàn văn hoàn