Đế Quốc Bóng Tối
Chương 9 :
Ngày đăng: 12:24 18/04/20
“Èo…” Kenwa gãi gãi đuôi lông mày, “Đúng kiểu phong cách hành sự nhà cậu.”
“Rốt cuộc tôi bị làm sao?”
“Hiển nhiên là, như cậu nói đó, cậu muốn cậu ta trở thành của cậu.”
“Nhưng vì sao tôi lại muốn cậu ấy chứ?”
Tại đầu dây bên kia, Kenwa thở dài, “Tôi đoán giả dụ Kobayakawa là nữ, cậu sẽ không gọi điện cho tôi đâu.”
“Vì sao cậu biết là Kobayakawa?”
Buồn cười, Kenwa đành chịu, nói, “Trên đời này, người yêu cậu nhất trăm phần trăm không phải tôi. Nhưng người hiểu cậu nhất, chắc chắn là tôi, Ogata Kenwa. Cậu tự hỏi chính bản thân cậu đi, nếu Kobayakawa là nữ, cậu sẽ làm gì.”
Akinobu trầm lặng, thế nhưng vẫn không cúp máy, Kenwa hờ hững vớ lấy cuốn sách ở đầu giường hắn còn chưa đọc xong, đầy thích thú giở xem. Đến khi hắn đọc được hơn mười trang rồi, chất giọng bình thản của Akinobu mới cất.
“Vậy thì, tôi có thể có được cậu ấy không?”
“Vấn đề này cậu còn không biết cớ sao lại đi hỏi tôi.”
“Vì cậu là người hiểu tôi nhất trên đời.”
“Rồi rồi.” Kenwa gấp sách lại, “Ở trong mắt tôi, cậu làm việc chưa bao giờ phải đắn đo kết quả như nào cả, bởi lẽ cậu biết chỉ cần là cậu muốn, cậu đều có thể có được.”
Vừa dứt câu, Akinobu đã dập máy. Kenwa cười cười, tắt đèn ngủ, miệng thì lẩm bẩm, “Ầy, tôi xin lỗi nhé, Kobayakawa…”
Sáng nào cũng thế, Shinichi đều trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh. Xe đạp cọc cạch đạp chưa được bao xa thì đã tuột xích.
Thế là cậu buộc lòng phải khóa xe đạp cạnh cây cột điện bên đường.
Nhiều ngày sau, cậu lại lần nữa chui lên xe bus.
Có nhiều chuyện sẽ dần chìm vào quên lãng theo dòng chảy của thời gian, hoặc giả lại có cả những chuyện cực trọng yếu đã từng xảy ra bắt buộc phải bưng bít. Miễn là hiện tại ổn là được, đối với Shinichi mà nói, đến trường đúng giờ so với cái hồi ức bị cướp đe dọa trên bus chắc chắn quan trọng hơn.
Khi cậu đang chen lấn với đoàn người để leo được lên xe thì, ngoài ý muốn lại thấy Saionji Akinobu.
“Hê, hôm nay lại gặp cậu chắc sẽ không có chuyện gì tồi tệ đâu há?” Shinichi nhích đến bên người Akinobu, thò đầu khù khì.
Akinobu dửng dưng không nói, ánh mắt vẫn mải miết hướng bên ngoài cửa sổ.
Xe bus lại chòng chành lăn đi, tay phải Shinichi túm vòng treo, đầu chầm chậm cúi xuống, bả vai cứ một chút lại một chút huých vào Akinobu bên cạnh.
Đến lúc đèn đỏ ở ngã tư chuyển thành đèn xanh, trong nháy mắt xe đi tiếp, Shinichi chịu cảnh giống như rất nhiều hành khách khác, bởi quán tính mà ngả người về một bên, chỉ còn ngón tay vất vả cầm chắc vòng treo trên đầu, cánh tay Akinobu liền duỗi ra ôm lấy Shinichi, kéo cậu về giữ trong ngực.
Xe dần trở nên ổn định hơn, đầu Shinichi vẫn kề sát chỗ cổ Akinobu như thế, cậu có thể cảm giác được lòng bàn tay Akinobu phủ lên lưng mình, đưa cậu chặt chẽ cố định trong ***g ngực y.
“Ừm này… Cám ơn cậu… Buông tôi ra cái đã được không?”
Hai người tách nhau ra, Shinichi chép miệng ngó sang phương khác.
“Công viên trò chơi Tokyo, sao vậy?” Shinichi có chút cảm thán sao mà bất luận khi nào giọng Akinobu cũng đều đầy áp bách nhường ấy.
“Ở yên chỗ đó đi, đặc biệt chọn chỗ đông người mà đứng, tôi lập tức đến đón cậu.”
“A? Chuyện gì thế hả?” Shinichi trợn mắt, Sayaka cũng vẻ lấy làm tò mò nhìn Shinichi.
“Cậu nghe rõ chưa?”
Rõ ràng là ngữ khí ra lệnh, vậy mà Shinichi cũng không vì thế mà phật lòng mà cũng không cách nào cự tuyệt được, “Hiểu rồi, cậu có gì thì đến nhanh đi, tôi không chờ cậu quá mười phút đâu đấy.”
Vừa cúp điện thoại, Shinichi thoáng nâng tầm mắt lên nhìn Sayaka, lại phát hiện cô tự khi nào đã tê liệt gục xuống người một gã đàn ông đeo kính đen, theo cánh tay gã đàn ông đó trỏ, Shinichi nhìn về hướng đó, một thân hình thon thả khiêu gợi từ phía đám đông bước ra.
Tóc vàng xõa bay ngợp trong gió, đôi ngươi trong bóng tối trộn với ánh đèn chiếu rọi lóe lên một tia quyến rũ lạ thường, và nét cười ở vành môi kia còn ùa đến cả một cảm giác tràn trề bức bách.
“Kobayakawa-kun, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau.” Thứ tiếng Nhật thật sõi lại dự báo mối nguy đang kề cận rất gần rồi.
. / .
Chú thích:
1. Thành phố Nara thuộc tỉnh Nara ở vùng Kinki của Nhật Bản.
Tỉnh Nara:
Thành phố Nara trong tỉnh Nara:
2. Rồi công viên trò chơi nó như nào thì ai cũng biết nhá, hầu như trong shoujo nào chả có =)
Công viên trò chơi ở Tokyo gồm có: LaQua, Tokyo Summerland, Toshimaen, Yomiuriland.
Vầng Shinichi là đi một trong những cái công viên này đấy ạ :))
3. Vòng bắn súng (khiếp tìm mãi mới thấy ảnh ;-;~):
Thì số lớn là càng vào giữa trung tâm, số vòng thứ 10 của Shinichi cứ biết nôm na là gần chính giữa hồng tâm luôn rồi, còn hồng tâm được đánh dấu là X, thế nhá~
4. Thanh Đảo (nghĩa: Đảo Xanh) là thành phố nằm ở phía đông tỉnh Sơn Đông, trên bán đảo Sơn Đông, Trung Quốc. Diện tích thành phố vào khoảng 10 654 km², dân số xấp xỉ 7.5 triệu người.
Từ thời Tuỳ Đường trở đi, Thanh Đảo đã trở thành một hải cảng quan trọng của Trung Quốc. Năm 1891 triều đình nhà Thanh đổi tên Thanh Đảo là Giao Áo.
5. Khách sạn Shangri-La là khách sạn năm sao sang trọng cao cấp với những điều kiện và dịch vụ rộng lớn, xa xỉ. Khách sạn Shangri-La đầu tiên được mở cửa ở Singapore năm 1971, và hiện có mặt ở cả Úc, Canada, China, Hồng Kông, Fiji, Pháp, Ấn Độ, Indonesia, Nhật, Malaysia, Maldives, Philippines, Oman, Đài Loan, Thái, và Arab, đồng thời mới mở thên ở cả Shard London Anh quốc.
Shangri-La Tokyo nằm ở trung tâm Tokyo và được bao quanh bởi những khu mua sắm nổi tiếng nhất của thành phố, sát ngay nhà ga Tokyo nơi thẳng đến Shinkansen (Bullet train) kết nối với mọi nơi của Tokyo.
Địa chỉ cụ thể là =.= Marunouchi Trust Tower Main, 1-8-3 Marunouchi, Chiyoda-ku, Tokyo, 100-8283, Japan
ngoài ra ảnh ọt của cháu nó có thể xem thêm ở đây:
http://www.shangri-la.com/en/property/tokyo/shangrila/photogallery