Đế Quốc Thiên Phong

Chương 114 : Luân hồi sinh tử

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Hai chân vô cùng mỏi mệt, nặng như đeo đá, trước mắt là vô số vì sao.



Bây giờ đang là giữa trưa, vì sao trên bầu trời lại có nhiều sao như vậy?



Vân Nghê chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.



Thấy nàng thật sự không đi nổi nữa, Thiển Thuỷ Thanh nói với vẻ thông cảm:



- Nghỉ ngơi một chút đi.



Vân Nghê té nhào xuống đất yếu ớt vô lực, khuôn mặt mỹ miều lộ vẻ đau đớn, nhẹ giọng nói:



- Chúng ta...không ra được khỏi thảo nguyên có phải không?



- Đừng nghĩ vậy!



Thiển Thuỷ Thanh hơi trầm ngâm:



- Lúc trước chúng ta chạy về phía Bắc, thành Cô Tinh ở phía Đông, bây giờ đi xéo về hướng Đông Nam...đã đi được một đoạn khá dài. Lúc trước chạy trối chết chỉ lo ngựa chạy quá chậm, bây giờ ngựa đã chết, lại cảm thấy bực bội vì nó chạy quá xa! Ha ha, thế sự khó lường!



Giọng Vân Nghê kêu rên thê thảm:



- E rằng mất mười ngày nửa tháng chúng ta cũng chưa chắc ra khỏi thảo nguyên, thịt ngựa mang theo đã ăn hết sạch, không có thức ăn, chúng ta sẽ chết đói ở đây...



Thiển Thuỷ Thanh hơi sững sờ, thiếu nữ trước mắt mình tuy ngây thơ yểu điệu, không ngờ trong lòng cũng biết lo xa.



Đúng vậy, không có thức ăn, làm sao có thể ra khỏi thảo nguyên đây?



Thiếu nữ trước mặt là vì mình mới lâm vào tình cảnh như bây giờ, nhưng quả thật nàng rất kiên cường. Ngoài vài câu than thở lúc đầu ra, sau đó trong lời nói của nàng không hề thấy lộ ra vẻ gì là oán trách. Từ đầu đến cuối nàng đều lặng lẽ chịu đựng tất cả mọi chuyện, đối với một thiếu nữ xuất thân từ thế gia vọng tộc, không phải đây là lần đầu tiên trong đời nàng phải chịu nhiều cực khổ như vậy sao?



- Nàng yên tâm, nhất định ta sẽ đưa nàng ra khỏi thảo nguyên.



Thiển Thuỷ Thanh miệng nói, trong lòng âm thầm quyết định, hắn bắt đầu lục tìm thứ gì đó trên người.



Hắn cởi hết khôi giáp trên người xuống, dùng Hổ Nha đao cẩn thận cắt ra từng miếng giáp nhỏ, sau đó dùng dây nhỏ cột cẩn thận các miếng giáp bao trùm cả cánh tay mình.



- Ngươi định làm gì?



Vân Nghê kinh ngạc hỏi.



- Chuẩn bị đi săn.



Thiển Thuỷ Thanh đáp.



Vân Nghê nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, không hiểu chuyện mà hắn đang làm thì có liên quan gì đến chuyện đi săn?



- Trên thảo nguyên vốn không thiếu thức ăn, nơi nơi đều có hươu, ngựa, trâu, dê. Vấn đề duy nhất chính là tốc độ của chúng ta thua xa chúng nó, đuổi không kịp chúng nó, chúng ta lại không có công cụ để làm bẫy rập. Dưới tình hình như vậy, muốn tìm thức ăn chỉ còn một cách.



Giọng Thiển Thuỷ Thanh nhẹ nhàng mà kiên quyết.



- Biện pháp gì?



- Đi săn những sinh vật...thấy chúng ta mà không chạy trốn!



Trong lòng cảm thấy lạnh toát, Vân Nghê kêu lên:



- Ý ngươi muốn đi săn hổ và báo hay sao?
- Không được ngủ! Ta sẽ làm theo lời chàng! Chàng nói đi, muốn ta làm gì nữa?



Thiển Thuỷ Thanh thì thào trong miệng, rốt cục cũng phát ra thành tiếng:



- Ôm ta đi!



Vân Nghê không hề do dự, nhào đến ôm chặt Thiển Thuỷ Thanh vào lòng.



- Thuỷ Thanh...Chàng đừng chết!



Khoé mắt nàng bất giác trào ra những giọt lệ trong suốt long lanh tuyệt đẹp trên thế gian này...



O0o



Dưới trời xanh mây trắng, trên thảo nguyên xanh biếc, một đôi nam nữ ôm chặt lấy nhau vô cùng thân mật.



Nam nhân đang gặp nguy cơ rất lớn. xem tại



Thiển Thuỷ Thanh đang đứng giữa lằn ranh sinh tử.



Dường như hắn đang lạc vào trong một dòng sông nước cuồn cuộn chảy, hai bên bờ chính là sinh tử luân hồi.



Một âm thanh phát ra lời kêu gọi tử vong với hắn:



- Đến đây, đến đây đi, đây chính là thế giới Cực Lạc.



Một âm thanh khẩn cầu hắn sống tiếp:



- Thiển Thuỷ Thanh, sống lại đi...Đừng rời xa ta nữa!



Thiển Thuỷ Thanh đứng ở giữa sông, hai tay ánh lên một vầng sáng đỏ.



Ở chốn tận cùng của sinh tử, hắn thấy được tương lai màu máu.



O0o



Ba ngày liên tiếp, Vân Nghê vất vả chăm sóc cho Thiển Thuỷ Thanh.



Nhờ vậy trong trí nhớ của Thiển Thuỷ Thanh, kiếp sống chiến chinh vĩnh viễn ghi lại một đoạn hồi ức vô cùng tươi đẹp.



Ngày hôm đó, nàng đã buông bỏ tôn nghiêm và e thẹn, chăm sóc cho mình không ngừng nghỉ.



Ngày hôm đó, nàng đã buông bỏ sự tôn quý và danh dự, cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc mình đang lúc hôn mê.



Ngày hôm đó, nàng buông bỏ tất cả kiêu ngạo và thành kiến, đem linh hồn hoá thành một chiếc thuyền sinh mệnh trong chốn hư không, giúp cho mình một lần nữa cặp vào bến bờ của sự sống.



Thiếu nữ ấy như một tiên nữ giáng trần, chỉ vì cứu hắn sống lại mà cố gắng bằng mọi giá.



Nàng vì hắn mà phải lang thang, chịu cho bụi trần vương trên mặt ngọc, nàng vì hắn mà phải bôn ba trên thảo nguyên, lưng cõng hắn gian nan đi tới. Nàng lấy sương sớm làm nước uống, dùng miệng mớm cho hắn, tranh đoạt sinh mạng của hắn với Tử thần, nàng vì hắn mà lau rửa toàn thân, không ngại gì câu thụ thụ bất thân.



Ba ngày sau, câu đầu tiên khi Thiển Thuỷ Thanh tỉnh dậy là:



- Ta còn sống, hơn nữa vẫn muốn tiếp tục sống, sống một cuộc đời mới mẻ đầy phấn khích!



Vân Nghê vì quá vui mừng mà bật khóc.