Đế Quốc Thiên Phong

Chương 118 : Đau lòng chia biệt, mưa gió tơi bời

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Sau lúc ấy, rốt cục hai người bọn họ đã ra khỏi thảo nguyên, đi tới thành Cô Tinh.



Thành Cô Tinh mới bốn mươi năm trước còn là của Đế quốc Chỉ Thuỷ, đây là người Đế quốc Chỉ Thuỷ có ý đồ thoát khỏi sự trói buộc của Tam Trùng Thiên, cố gắng mở rộng thêm ra bên ngoài.



Mười năm trước, cuộc chiến giữa Đế quốc Thiên Phong và Đế quốc Chỉ Thuỷ còn có kẻ công người thủ. Nhưng khi Bạo Phong Vương Liệt Cuồng Diễm trở thành Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong, trong trận đại chiến trên thảo nguyên Phong Nhiêu lấy ít địch nhiều, chỉ một trận đánh tan hai mươi vạn đại quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ. Từ đó về sau, tình thế chiến tranh đã thay đổi hoàn toàn, trong mười năm trở lại đây là Đế quốc Thiên Phong công, Đế quốc Chỉ Thuỷ thủ.



Từ đó về sau, chung quanh thành Cô Tinh cũng xảy ra nhiều lần đại chiến, người của Đế quốc Chỉ Thuỷ liều chết bảo vệ thành Cô Tinh, nhưng cuối cùng cũng đành để cho người Đế quốc Thiên Phong biến nó thành bàn đạp tấn công Đế quốc Chỉ Thuỷ.



Thành Cô Tinh giống như một toà thành đúc bằng sắt thép, cả thành toát ra ánh thép lạnh lùng. Trên tường thành to lớn, binh sĩ dày đặc, phòng thủ nghiêm mật, rất nhiều đội kỵ binh ra ra vào vào, mang theo sát ý vô tận.



Ở nơi đây, binh sĩ chính là dân chúng.



Đây là một toà thành tràn ngập giết chóc đẫm máu, trên thân nó bao phủ vô số oan hồn, có người của Đế quốc Thiên Phong, cũng có người của Đế quốc Chỉ Thuỷ. Tường thành đầy những vết loang lổ như muốn cho mọi người biết, nó từng trải qua biết bao cực khổ đau thương.



Nó từng bị hoả hoạn đốt cháy suốt ba ngày ba đêm, cũng từng bị máu tươi của vô số binh sĩ nhuộm đỏ. Nó là sự chứng kiến của lịch sử, cho đến một ngày, gót sắt của người Đế quốc Thiên Phong giẫm lên Tam Trùng Thiên, bắt đầu cuộc chinh phạt mới.



Cửa lớn của thành Cô Tinh giống như một con quái thú há mồm to như chậu máu, ngày ngày phun ra nuốt vào rất nhiều binh lính.



Hôm nay lúc cửa lớn của thành Cô Tinh vừa mở, một đội thiết kỵ như một cơn lũ mạnh mẽ xông ra, phi nước đại về phía thảo nguyên.



Trên lá đại kỳ đang tung bay phấp phới có một chữ "Nam" rất lớn, tỏ rõ thân phận cao quý của chủ nhân.



- Đến nơi rồi, có lẽ cũng nên chia tay thôi!



Giọng Thiển Thuỷ Thanh hơi ảm đạm.



Hiện tại Thiển Thuỷ Thanh không còn ngồi chung ngựa với Vân Nghê nữa, mà là Vân Nghê cỡi ngựa, còn hắn đi bộ.



- Hãy thả Phi Tuyết đi đi! Nó là thần mã, thế giới này không chứa chấp được nó. Hiện tại chàng chỉ là một tên tân binh, thất phu vô tội, nhưng vì mang ngọc mà có tội, thiếp không muốn chàng vì Phi Tuyết mà bị người hại chết!



Mắt thấy đội kỵ binh ra đón tiếp sắp sửa chạy tới, Vân Nghê cũng xuống ngựa.



Thiển Thuỷ Thanh gật gật đầu, hắn vỗ vỗ vào cổ Phi Tuyết:



- Hảo huynh đệ, ngươi đưa ta đến đây cũng coi như đã đủ nghĩa khí, thế giới của loài người hiện tại tạm thời không thích hợp với ngươi. Ngươi là vua của loài ngựa cao cao tại thượng, quen sống cuộc sống không bị ràng buộc, không thích bị đóng yên cương, cũng sẽ không thích tiếng kèn xông trận. Ngươi cũng sẽ không thích có người cỡi trên lưng ngươi, liều mạng dùng roi quất vào thân ngươi, quát tháo ngươi, cũng sẽ không thích nhìn đồng loại của ngươi ngã xuống từng con một...Cho nên ngươi hãy quay về thảo nguyên làm vua của loài ngựa đi thôi, hãy về đi, cho tên soán ngôi vua của ngươi nếm mùi đau khổ, sau đó hãy tiếp tục tiêu dao ngày tháng như trước kia...


- Ngươi là Thiển Thuỷ Thanh sao?



Thiển Thuỷ Thanh cúi đầu đáp:



- Thuộc hạ đúng là Thiển Thuỷ Thanh.



- Giỏi, giỏi lắm, hai ngày nay, vùng tiền tuyến Bàn Sơn truyền khắp đại danh của ngươi.



Giọng của Nam Vô Thương âm trầm lạnh lẽo:



- Ngươi có biết ngươi phạm tội gì không?



- Thuộc hạ biết rõ! Thuộc hạ tự tiện bắt cóc tiểu thư, ép đội cận vệ tham chiến, vì cứu đội vận lương mà mang theo tiểu thư bôn ba trên thảo nguyên, tội không thể tha! Thuỷ Thanh không xin tha thứ, cam lòng chịu phạt!



Thích Thiên Hữu cũng nhảy xuống ngựa quỳ trước mặt Nam Vô Thương:



- Nam Trấn Đốc, tuy Thiển Thuỷ Thanh là một tên tân binh, nhưng hắn có dũng có mưu. Trận chiến ở doanh huấn luyện, Thiển Thuỷ Thanh chém ba tên đào binh, liều chết tổ chức kháng cự một trận, chính là có khí tiết. Trận chiến ở gò Phong Xa, hắn anh dũng chiến đấu, một mình giết được ba tên chiến sĩ Hùng tộc, chính là có dũng. Trận chiến thứ ba ở điếm Trú Mã, hắn coi thường sinh tử, dùng lửa đốt xe, chia cắt trận địa của địch, chỉ huy tân binh cứu đội kỵ binh của quân ta, là có mưu trí gan dạ. Chiến sĩ có dũng có mưu, có gan có khí tiết như vậy, chính là tấm gương cho chiến sĩ đế quốc Thiên Phong chúng ta. Ngàn vạn lần không thể...không thể chỉ vì vậy mà giết được!



Nam Vô Thương hừ lạnh:



- Ý ngươi muốn nói, ngàn vạn lần không thể vì lời nói của một nữ nhân mà tuỳ tiện giết đi một viên tướng có công của quân ta hay sao?



Thích Thiên Hữu dập đầu:



- Thuộc hạ không dám.



Nam Vô Thương hung hăng trừng mắt nhìn Thiển Thuỷ Thanh, ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi ngửa mặt lên trời thở ra một hơi thật dài. Sau đó Nam Vô Thương quát to:



- Thiển Thuỷ Thanh bất tuân quân kỷ lại phạm thượng, người đâu, giải hắn vào đại lao chờ xử trí!



- Dạ!



Đám binh sĩ ầm ầm đáp lại.



Trong giây phút Thiển Thuỷ Thanh bị trói, trong mắt của hắn chỉ có duy nhất một bóng hồng diễm lệ trên thảo nguyên xanh ngát...