Đế Quốc Thiên Phong
Chương 123 : Vô Song
Ngày đăng: 16:38 18/04/20
- Tên từ trong rừng bắn ra!
Một tên binh sĩ hô to.
Tất cả các binh sĩ đồng thời xoay ngựa về phía trước, dùng thuẫn da che thân, hoàn toàn nấp trọn thân thể của mình.
- Thiển thiếu, dường như đối phương không có nhiều người!
Lại có một tên binh sĩ la to.
Thiển Thuỷ Thanh không nói lời nào, nhanh chóng chạy đến bên cạnh tên binh sĩ vừa bị trúng tên.
Mũi tên từ cuối chân trời bay tới vừa hiểm vừa chính xác, cắm ngay giữa ngực tên binh sĩ nọ, đuôi tên làm bằng lông chim điêu vẫn còn run bần bật.
Sau khi kiểm tra hơi thở của tên binh sĩ ấy, Thiển Thuỷ Thanh hô lớn:
- Vẫn còn cứu được! Vài người đến đây lập tức mang bọn chúng chạy nhanh về thành Cô Tinh!
- Thiển thiếu, quân địch ở ngay trong rừng, không biết quân số nhiều hay ít, chúng ta lại không có nhiều người, không nên phái người rời đi vào lúc này!
Một tên Thập trưởng kêu lên.
- Câm miệng! Cứu người quan trọng hơn, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm!
Thiển Thuỷ Thanh rống giận.
Lập tức vài tên binh sĩ đi tới nâng hai tên binh sĩ bị thương dậy, cẩn thận đặt ngồi lên yên ngựa, ra roi thúc ngựa phóng nhanh về thành Cô Tinh.
Thiển Thuỷ Thanh đưa mắt nhìn về phía cánh rừng, con ngươi co rút lại.
Là ai mà có thể bắn ra những mũi tên mạnh mẽ đến như vậy, có thể phá thuẫn xuyên giáp, giống như bắn vào chỗ không có gì?
Trong quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ có cao thủ bắn cung như vậy từ lúc nào?
- Thiển thiếu, quân địch chỉ bắn hai mũi tên rồi không có động tĩnh gì khác, có lẽ nhân số của chúng cũng không nhiều.
Tên binh sĩ tên là An Hải nói.
- Có thể lắm! Tuy nhiên địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, chuyện gì cũng phải thật cẩn thận. Bảo Khúc số Hai rút lui trở về, không lục soát trong rừng nữa, để tránh bị quân địch phục kích!
Thiển Thuỷ Thanh trầm giọng nói.
- Nếu làm như vậy, vạn nhất đối phương có rất ít người, để cho bọn chúng trốn thoát thì sao?
Mặt Thiển Thuỷ Thanh lộ vẻ lạnh lùng:
- Xem dáng vẻ của ngươi không giống là quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ, vì sao ngươi lại đả thương người của ta?
Thiếu niên đột nhiên nổi giận:
- Đương nhiên là vì bảo vệ thôn, còn vì cái gì khác nữa?
- Quả nhiên là vậy!
Thiển Thuỷ Thanh khẽ gật đầu:
- Mấy trăm thôn dân lại vô dụng đến nỗi phải dựa vào một đứa trẻ sao? Thật sự là đáng thương, đáng buồn, đáng phục, nhưng cũng đáng tiếc.
Thiển Thuỷ Thanh quan sát kỹ lưỡng thiếu niên trước mặt:
- Tiễn pháp của ngươi rất khá, chỉ là tính tình quá nóng nảy, thiếu định lực một chút. Đúng rồi, chúng ta đến đây không phải là muốn giết chóc gì, chỉ là muốn dò hỏi một ít tin tức về hoạt động của quân Đế quốc Chỉ Thuỷ mà thôi.
- Vậy thì có gì khác đâu? Mỗi lần các ngươi đem quân tới nơi này, không lần nào là không đốt nhà giết người cướp của, chuyện ác nào cũng không chừa? Lúc hết lương thực thì đến đây cướp, cướp lương thực xong còn chưa thoả mãn, lại thấy nữ nhân vừa mắt thì bắt đi, thấy tiền tài thì vơ vét cho sạch sẽ. Hết lần này đến lần khác như vậy, làm sao chúng ta chịu nổi? Vốn thôn Phương Gia có gần cả ngàn thanh niên, mấy năm nay bị các ngươi bắt sung vào quân ngũ, mười phần không còn được một. Chỉ là một thôn nho nhỏ, thậm chí các ngươi còn tàn sát, đến gà chó cũng không tha!
Tiếng mắng của thiếu niên dần dần cao vút, đưa tay chỉ lão nhân bị đòn roi khi nãy ở gần đó:
- Ngươi nhìn đi! Ông ấy cũng đã không còn biết sợ là gì nữa rồi! Các ngươi muốn đánh là đánh, muốn giết là giết, thậm chí bọn họ không buồn nghĩ tới chuyện phản kháng nữa! Hiện tại bọn họ cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, các ngươi còn muốn đến đây cướp bóc, nơi này không còn gì cả, không còn gì cho các ngươi cướp đâu!
Nhìn theo ngón tay thiếu niên chỉ, gương mặt lão nhân kia đang đờ đẫn ngây dại, những nếp nhăn hằn trên đó dường như đã viết rõ ràng hai chữ khổ cực...
Thiển Thuỷ Thanh cau chặt đôi mày.
Một tên lão binh nhập ngũ sớm hơn Thiển Thuỷ Thanh hai năm hạ giọng nói:
- Trong trận đại chiến năm trước, khắp nơi căng thẳng, Hồng Quân Suất từng hạ lệnh thu gom lương thực ngay tại chỗ. Trận ấy đánh vô cùng thảm thiết, kỵ binh Đế quốc Chỉ Thuỷ bất ngờ phát động tấn công chúng ta từ nhiều hướng khác nhau. Lúc ấy viện quân phía sau chưa tới kịp, nhân số của chúng ta bị kém thế, lại thêm một số thôn dân cố tình mật báo tin tức cho bọn chúng, tiết lộ hành tung của chúng ta. Vì thế, có vài vị tướng quân nổi cơn giận dữ, hạ lệnh huyết tẩy, san bằng mấy thôn, những thôn xóm ở gần đó cũng bị vạ lây. Tuy nhiên bản thân quân của Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng không tốt lành gì, bọn chúng bắt tráng đinh khắp nơi, gần như bắt hết tất cả tráng đinh đủ tuổi ở một dãy Bàn Sơn. Theo như tuổi của tên tiểu tử này đúng lý ra cũng không thoát khỏi, hắn lại không bị bắt đi coi như là vô cùng may mắn.
Hồng Quân Suất chính là Quân Suất của Long Nha Quân - Hồng Bắc Minh.
Thì ra là như vậy...
Cách nhìn của Thiển Thuỷ Thanh với thiếu niên kia bắt đầu thay đổi.
Hắn khẽ cười nói:
- Như vậy, hẳn là ngươi cũng không thích Đế quốc Chỉ Thuỷ?
Thiếu niên chợt ngẩn ra:
- Vậy thì sao?