Đế Quốc Thiên Phong

Chương 129 : Thí tốt

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Gặp quỷ rồi, vì sao địch có nhiều kỵ binh như vậy?



Phương Hổ kinh hãi.



Phóng mắt nhìn qua, đám kỵ binh trước mắt mênh mông, thế như bao phủ cả đất trời đang gào thét liều chết xong phong, trong lúc nhất thời không thể ước lượng được nhân số của bọn chúng là bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không phải là ba trăm người. Viên tướng kỵ binh dẫn đầu tay cầm Cửu Khúc Lang Nha Mâu, trên cánh tay có buộc một chiếc khăn đỏ, mắt hổ tròn xoe, uy phong lẫm lẫm như thiên thần giáng thế.



- Ít nhất có tám trăm người!



Thiển Thuỷ Thanh giật mình kinh hãi, vì sao trong rừng lại mai phục nhiều kỵ binh như vậy?



Thanh âm âm trầm lạnh lẽo của Vô Song bên cạnh vang lên:



- Thiển thiếu nhìn thử mà xem, nhất định không phải là một đội kỵ binh, hẳn là bọn chúng đến tiếp viện từng toán một.



- Vô Song, ngươi tìm một nóc nhà cao, lập tức bắn chết tên Vệ Giáo cầm đầu của địch!



Thiển Thuỷ Thanh la to: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m



- Cẩu Tử, phóng tên báo hiệu khẩn cấp, triệu tập đội dự bị lập tức tấn công! Phương Báo, mang Khúc của ngươi giữ chặt cửa đồn, tuyệt đối không cho bọn chúng tràn ra, ngươi chỉ cần chống cự cho đến khi đội dự bị đến tiếp viện là đủ!



Ánh mắt Vô Song thoáng hiện một tia sát khí, hắn nhổm người lên đứng thẳng trên lưng ngựa, chân dậm mạnh vào yên ngựa, cả người hắn lập tức vọt lên nóc một căn nhà cách đó không xa. Chân vừa chạm vào mái ngói, tay phải Vô Song đã với ra phía sau rút từ trong ống tên ra một mũi tên màu đen rất dài. Cung giương thành hình trăng rằm, mũi tên đen ngắm vào tên Vệ Giáo của địch ngoài xa, Vô Song xoay người rê theo hướng di động của tên Vệ Giáo kia, chuẩn bị sẵn sàng.



Ánh mắt loé lên một chút hào quang, vẻ mặt Vô Song lạnh lùng mà cương nghị, môi hắn khẽ hé ra, "Trúng!" một tiếng vang lên. Trong nháy mắt, mũi tên đen đã rời khỏi dây cung, giống như một cơn thuỷ triều đen nhánh mang theo tiếng gọi của Tử thần gào thét bay về phía tên Vệ Giáo của địch.



Mũi tên bay vẽ ra một đường như sao xẹt, mạnh như gió lốc.



Không ngờ tên đại hán buộc khăn đỏ trong giờ phút sinh tử lại có một hành động vô cùng chính xác: Hắn thu tay về, đem Cửu Khúc Lang Nha Mâu dựng thẳng trước ngực. Mũi mâu rất lớn lúc này có tác dụng như một lá thuẫn che chắn cho hắn, một tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, những đốm hoa lửa bắn ra tung toé.



Mũi tên của Vô Song đã ghim chặt vào mũi mâu của tên đại hán.



Ánh mắt của cả Vô Song và tên đại hắn buộc khăn đỏ kia đồng thời loé lên vẻ kinh ngạc.



Vô Song rút nhanh mũi tên thứ hai ra, nhưng lần này là một mũi tên nhỏ màu đỏ, dài và sắc bén, lại nhắm vào tên đại hán kia.



- Đáng chết! Tên khốn kia là Sư Man Chân!



Phương Hổ vừa nhìn thấy, đột ngột cất tiếng rống to.
Phương Báo nhận lệnh cố thủ tại cửa thôn, xung quanh hắn, những chiến hữu của hắn thay phiên kêu thét lên rồi ngã xuống từng người một. Thiết kỵ của Đế quốc Thiên Phong đương nhiên là dũng mãnh, nhưng binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ cũng không phải là bao cỏ. Thiết Sư Vệ giống như Phi Tuyết Vệ, đều là quân tinh nhuệ của Tam Trùng Thiên, bọn chúng cũng hùng mạnh như nhau, cũng dũng cảm như nhau, cũng dám dùng sinh mạng của chính mình để mở ra một lỗ hổng cho chiến hữu.



- Thiển huynh đệ!



Phương Báo kêu to, trong giọng hắn lộ ra ý cầu sống.



Trước mắt hắn, một bóng người to lớn như núi đang xông tới.



Sư Man Chân múa Cửu Khúc Lang Nha Mâu, mang theo một trận cuồng phong mênh mông điên cuồng chém về phía Phương Báo.



Phương Báo giơ mâu đón đỡ, Lang Nha Mâu thế như Thái Sơn áp đỉnh, lực mạnh hùng hồn, gần như đánh bay cả người Phương Báo văng qua một bên.



Dư oai của Sư Man Chân chưa giảm, cán Lang Nha Mâu vẽ một đường hình vòng cung quỷ dị đâm vào ngực Phương Báo. Trong thoáng chốc khôi giáp vỡ vụn, Phương Báo hộc ra một ngụm máu tươi, lập tức bị đòn nặng nề này đánh cho rớt ngựa.



- Đệ đệ!



Phương Hổ điên cuồng hét to.



Một vệt sáng dài hiện ra giữa không trung, bắn thẳng vào bộ ngực rộng lớn của Sư Man Chân, Sư Man Chân nhẹ nhàng múa Lang Nha Mâu vẽ một vòng tròn, đánh rơi vệt sáng ấy, thì ra đó là một thanh chuỷ thủ.



Đó là Hổ Nha đao do Thiển Thuỷ Thanh ném ra đúng lúc cản đường Sư Man Chân, cứu Phương Báo một mạng.



Lập tức có binh sĩ chạy tới đỡ lấy Phương Báo trở về, chỉ thấy toàn thân hắn đẫm máu, trước ngực có một vết thương thật lớn. Nếu không nhờ áo giáp chống đỡ, e rằng đã bị cán Lang Nha Mâu xuyên thủng ngực ngay tại chỗ.



- Vì sao đội dự bị không tiến lên?



Phương Hổ rống to, đệ đệ trọng thương làm cho hắn trở nên khẩn trương.



Sắc mặt Thiển Thuỷ Thanh lạnh lùng như băng giá:



- E rằng...bọn họ sẽ không lên!



Khúc của Phương Báo thủ tại cửa đồn dưới sự chém giết điên cuồng của Thiết Sư Vệ bắt đầu rối loạn đội hình, từng binh sĩ thay nhau ngã xuống, kỵ binh của địch cũng đã tràn qua càng ngày càng nhiều. Lúc này quân thủ của Đế quốc Chỉ Thuỷ bên trong đồn Sa Hà vẫn chưa bị tiêu diệt hết, cho nên Lữ số Hai đang phải chịu cảnh bị giáp công cả trong lẫn ngoài, đã lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.



Trên nóc nhà, Vô Song vẫn bình tĩnh ung dung, mũi tên màu đỏ của hắn vẫn còn nằm yên trên dây cung, đầu mũi tên đang nhắm vào tên Vệ Giáo đầu lĩnh của địch lúc này đang điên cuồng ra oai giữa trận như một con sư tử.