Đế Quốc Thiên Phong

Chương 21 : Quân suất long nha quân

Ngày đăng: 16:38 18/04/20


Cùng ngày đó, khi đại kỳ chậm rãi mở ra tung bay ở cuối chân trời, quân trấn thủ thành Cô Tinh phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt. Theo cờ xí tung bay, từng đội từng đội binh sĩ xuất hiện ở cuối chân trời, nhìn mút mắt, tạo thành vô số hàng dài ngoằn ngoèo như những con rồng từ từ tiến thẳng về phía trước. Tinh kỳ tung bay phấp phới, khôi giáp phản chiếu ra hào quang chói chang dưới ánh mặt trời, Hồng Bắc Minh ngồi ngất ngưởng trên lưng ngựa, vẻ mặt trang nghiêm.



Thân là Quân Suất của Long Nha Quân, Hồng Bắc Minh năm nay chỉ vừa hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt hắn nhìn qua lão luyện trầm ổn, trên gương mặt dài là cặp chân mày hình thanh kiếm gác trên đôi mắt hổ, không giận mà oai. Trước ngực hắn lủng lẳng một chiếc huân chương Tử Tâm, đó là huân chương do Đế quốc ban thưởng, chỉ thua kém có huân chương Hộ Quốc mà thôi, huân chương Tử Tâm thể hiện chủ nhân của nó từng có chiến tích đáng để kiêu ngạo với đời. Phía sau hắn là tinh binh của Thiết Huyết Trấn Long Nha Quân và Đại Phong Trấn Long Uy Quân, lại thêm hai cánh quân nữa, binh lực tổng cộng là sáu vạn người đang chậm rãi đi ra tiền tuyến. Cửa lớn của thành Cô Tinh giờ phút này đương nhiên đang rộng mở, Nam Vô Thương đích thân dẫn tướng sĩ dưới trướng ra khỏi thành nghênh đón đại quân.



- Nam Vô Thương tham kiến Hồng Quân Suất, Kế tướng quân, Liêm tướng quân! Thấy Nam Vô Thương đích thân ra nghênh đón, Hồng Bắc Minh nở nụ cười, phía sau hắn có hai người đi theo, chính là Trấn Đốc Xích Huyết Trấn Kế Hiển Tông và Trấn Đốc Đại Phong Trấn Liêm Thiệu Nhất.



- Vô Thương à, chiến sự mấy hôm nay ra sao? Hồng Bắc Minh giục ngựa đi trước, Nam Vô Thương sóng vai đi chung với hắn. Tuy rằng chức quan của Nam Vô Thương thấp hơn Hồng Bắc Minh một bậc, nhưng Thiết Huyết Trấn là Trấn có lực chiến đấu mạnh nhất trong cả sáu Trấn của Quân đoàn Bạo Phong, bản thân Nam Vô Thương lại xuất thân thế gia, trường kỳ trấn thủ một dãy Bàn Sơn, cho nên Hồng Bắc Minh cũng không dám tự cao tự đại lắm đối với hắn. Lúc này Hồng Bắc Minh người chưa vào thành nhưng đã hỏi đến tình hình chiến sự, Nam Vô Thương vội ôm quyền trả lời:



- Đã làm theo lời dặn dò của Liệt Tổng Suất, chiếm hết toàn bộ cứ điểm ở một dãy Bàn Sơn, chỉ chờ đại quân tới, lúc ấy sẽ phát động tấn công. Hồng Bắc Minh bật cười ha hả:



- Làm rất tốt, xem ra Vô Thương ngươi rất muốn tiến đánh Tam Trùng Thiên. Nam Vô Thương lập tức trả lời:



- Đó là giấc mộng nhiều năm qua của hai vạn tướng sĩ Thiết Huyết Trấn chúng ta. Kế Hiển Tông có thân hình cao lêu nghêu mà gầy như một cây tre vội tiếp lời:



- Nhưng ta nghe nói tiểu thư Vân Nghê đã hạ lời thề, nếu trong vòng một năm Nam Trấn Đốc không đánh hạ được thành Đại Lương, Vân tiểu thư sẽ xuất gia đi làm ni cô! Nam Vô Thương nghe thấy những lời này mặt liền đỏ ửng, chỉ có thể nói với vẻ ngượng ngùng:



- Tiểu thư Vân Nghê cũng là có ý tốt, nữ nhân như nàng phải làm vợ của một nam nhân làm nên nghiệp lớn. Nàng hy vọng ta sớm ngày kiến công lập nghiệp, vì Đế quốc thành tựu bá nghiệp. Kế Hiển Tông vỗ vai Nam Vô Thương cười nói:
- Một ít kỹ xảo rèn luyện cho cơ bắp thân thể cứng cáp hơn mà thôi. Thiển Thuỷ Thanh lạnh nhạt đáp.



- Có công dụng như thế nào vậy? Vô Song tò mò hỏi. Thiển Thuỷ Thanh cười:



- Dùng để thăng quan phát tài.



- A? Vẻ mặt Vô Song tỏ ra ngơ ngác, không hiểu được hắn làm những động tác này có tác dụng gì tới chuyện thăng quan phát tài. Thiển Thuỷ Thanh nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn mà cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không giảng giải rõ ràng, chỉ tiếp tục làm vài động tác thể dục mà mình học được từ thế giới trước kia. Sau khi giết Hành Trường Thuận, Hồng Thiên Khải tức giận Nam Vô Thương phái Hành Trường Thuận tới khiến cho Vệ số Ba náo loạn cả lên, lại làm hại Thích Thiên Hữu phải chết, cho nên cấp tốc đề bạt Thiển Thuỷ Thanh làm Vệ Giáo, chặt đứt ý niệm phái người khác tới của Nam Vô Thương. Quyết định này được toàn thể binh sĩ trong Hổ Báo Doanh tán đồng, Thiển Thuỷ Thanh thuận theo đó mà tiếp quản chức Vệ Giáo của Vệ số Ba. Đối với người ngoài mà nói, chỉ trong thời gian hơn một tháng đã lên quản lý một Vệ đội một ngàn người, tốc độ lên chức như vậy quả thật rất nhanh.



Tuy nhiên đối với Thiển Thuỷ Thanh mà nói, lên chức như vậy chỉ có ý nghĩa như vầy: Trừ khi hắn lại lập kỳ công rất lớn, nếu không con đường thăng quan tiến chức của hắn sẽ bị chững lại rất lâu, khó mà tiến thêm bước nữa. Mà vị trí hiện tại của hắn lại không đủ để bảo đảm cho hắn thoát khỏi tội danh tự tiện giết quan trên.



Bất kể là Thiển Thuỷ Thanh, Phương Hổ, Mộc Huyết hay là Lôi Hoả gần như ai ai cũng biết, chuyện này chẳng sớm thì muộn cũng sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Vì quá nhiều người biết, chuyện khó mà giữ kín, tóm lại là bí mật kia không thể nào giữ được quá lâu. Cho nên...Thiển Thuỷ Thanh nhìn Lạc Ưng nhai ở xa xa, nơi đó có lẽ sẽ là cơ hội duy nhất để chuyển biến tình thế. Hắn chỉ hy vọng trước khi hoàn thành tất cả công tác chuẩn bị, có thể cho hắn một ít thời gian cần thiết. Sau đó hắn ngẩng đầu nói:



- Vô Song, chuẩn bị giúp ta, ta muốn đi tế bái Thích đại ca.



- Ừm! Vô Song vội đáp.